Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 548 - Nên đến, tóm lại vẫn sẽ đến (2)



Chương 548 - Nên đến, tóm lại vẫn sẽ đến (2)




Tô Nhan chạy theo sát Bạch Nhạc, nàng ta níu tay hắn, có hơi lo lắng nói:
- Công tử, hay là chờ Thanh Vân Kỵ cùng đi đi, đối phương đến là vì bức người xuất hiện, sẽ không làm Lâm lão tiên sinh bị thương đâu.
Đạo lý này Bạch Nhạc cũng hiểu, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
- Đối phương vốn là nhắm về phía ta, không tránh được, nếu ta nhất định phải đợi đến không có một sơ hở nào mới dám xuất phát thì chỉ khiến chúng giết Lâm lão tiên sinh rồi tìm cơ hội khác bức ta nghe lời.
Trong lòng Bạch Nhạc rất rõ, bây giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn biến thành một trò cười.
Nếu không thể nhờ vào đó lập uy, phiền phức về sau sẽ càng ngày càng nhiều, tình hình sẽ càng bị động hơn.
Hơn nữa chỉ cần không phải vị Huyết Ảnh ma quân kia đích thân ra tay, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội toàn thân trở ra.
- Vậy ta đi chung với người.
- Không cần.
Bạch Nhạc lắc đầu, hạ giọng nói:
- Ngươi đi theo Thanh Vân Kỵ, bảo đảm không có kẻ giở trò ngăn cản Thanh Vân Kỵ đến trợ giúp.
Tô Nhan nghe vậy, trong lòng nàng ta run lên, lập tức hiểu ý Bạch Nhạc, lúc này mới không cố chấp đòi theo nữa:
- Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, hắn tiến lên một bước, tăng tốc độ lên mức cao nhất, nhanh chóng đi về phía ngoài thành.
Trong rừng cây ngoài cửa phía đông, ông cụ được mười mấy Thanh Vân Kỵ bảo vệ ở giữa, chung quanh là mười mấy thi thể nằm rải rác.
Mộ Dung Thiên Kiếm nhìn ông cụ qua đám người từ phía xa, lạnh giọng nói:
- Lâm lão tiên sinh, chúng ta đối với ông cũng chẳng có ác ý, ông cần gì phải khăng khăng muốn bán mạng vì tên tiểu tử Bạch Nhạc kia chứ? Chỉ cần ông đồng ý phối hợp, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho ông.
Ánh mắt Lâm lão tiên sinh lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường quát lên.
- Ma và đạo không cùng tồn tại, lão phu cho dù có chết cũng sẽ không cúi đầu trước lũ ma quỷ các ngươi.
Mộ Dung Thiên Kiếm hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận, lớn tiếng quát:
- Ngu xuẩn rồ dại!!!
Mặc dù ngoài miệng mắng nhiếc không tiếc lờii, nhưng thực tế Mộ Dung Thiên Kiếm vẫn không dám hạ lệnh tấn công.
Đương nhiên, e là trên thực tế, những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông này vốn cũng không nghe lời hắn ta.
Sau lưng Mộ Dung Thiên Kiếm, một thanh niên đứng trong rừng cây phía xa, nhìn tình hình bên này rồi lập tức quay lại nói với một vị trung niên:
- Bạch Nhạc nhất định sẽ tới vì một người không liên quan sao?
Người trung niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt hơi u tối, khuôn mặt bị tóc tán loạn che khuất nên không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy vẻn vẹn một cánh tay.
- Trong một tháng này, tất cả những gì Bạch Nhạc làm đều là vì làm chủ Thanh Châu. Vị Lâm lão tiên sinh này là một cao thủ pháp trận, hắn giúp Bạch Nhạc xây Tu Pháp điện, nếu ngay cả nhân vật như vậy mà hắn cũng không bảo vệ được, thì còn ai dám đầu quân dưới trướng hắn nữa?
Giọng nói người trung niên hơi trầm, lộ ra sự hận thù khắc cốt ghi tâm:
- Chỉ cần hắn muốn làm chủ Thanh Châu thì chắc chắn sẽ tới. Bây giờ ngươi chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để giết chết hắn. Ngươi đừng có tự mình dọa mình thì hơn.
- Chỉ là một tiểu tử Linh Phủ cảnh, cũng có thể uy hiếp được ta? Ngươi nghĩ hắn là Yến Bắc Thần đấy à?
Thanh niên cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.
Thanh niên này vốn là đệ tử của Huyết Ảnh ma quân, vì địa vị cao nên không nể nang gì, chỉ là trước đó hắn bế quan, hứa rằng nếu không bước vào Tinh Cung cảnh sẽ không xuất quan. Cách đây không lâu hắn vừa bước vào Tinh Cung cảnh, phá quan mà ra, bây giờ vừa lúc tới đối phó Bạch Nhạc.
- Vậy thì tốt.
Người trung niên khẽ hừ một tiếng, hạ giọng:
- Nhớ kỹ, đừng để hắn chết quá sung sướng, ta muốn để hắn nhận hết tra tấn, mới có thể giải hết mối hận trong lòng ta. Chỉ cần làm xong chuyện này, nguyện vọng ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ ngay lập tức thực hiện.
Ánh mắt thanh niên lộ ra một tia sáng, hài lòng gật đầu:
- Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây rơi xuống dưới đất, lộ ra bóng cây lốm đốm nhìn từ xa trông vô cùng đẹp mắt.
Một thân mặc bạch y, chầm chậm thán định bước vào rừng cây, ngồi xuống dưới bóng cây lốm đốm phát ra tiếng bước chân sột soạt.
Trên người Bạch Nhạc dường như không tản ra bất cứ hơi thở nào, nhưng khoảnh khắc bước vào rừng cây, tất cả ánh mắt đều đột ngột dừng lại trên người hắn, trong chốc lát có âm thanh đao kiếm xuất hiện, lưỡi đao lạnh lẽo tương phản dưới ánh mặt trời hiện ra vô số ánh sáng chói mắt, sát khí cuồn cuộn như hồ.
- Đại nhân!
Đồng thời lúc đó, Thanh Vân Kỵ bị giam bên trong cũng nhìn thấy thân ảnh của Bạch Nhạc, trong chốc lát những Thanh Vân Kỵ này đồng loạt quỳ xuống hành lễ, hai mắt đỏ lên, Lâm tiên sinh được Thanh Vân Kỵ bảo vệ ở giữa lại càng kích động cuộn chặt nắm tay, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được chữ nào.
Ánh mắt Bạch Nhạc chầm chậm lướt qua mọi người, sau đó dừng lại ở trên người vị trưởng lão trong đám đó, tuy rằng trước đó hắn thật sự chưa từng gặp vị Lâm lão tiên sinh này, nhưng dưới tình cảnh này đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận