Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 165 - Kiếm trảm Bạch Thành



Chương 165 - Kiếm trảm Bạch Thành




Nhanh đến cực hạn, thậm chí mắt thường của Bạch Vinh cũng không thể bắt được tốc độ như vậy, mũi kiếm lạnh như băng đã chém đứt đầu hắn, máu phun như suối.
- Ngươi yên tâm, những món nợ này, ta sẽ đòi lại đủ một chấm một phẩy, ta mặc kệ sau lưng các ngươi là ai... Không bao lâu nữa, bọn họ rất nhanh đều sẽ đi xuống địa ngục cùng ngươi.
Xoay người lại, máu tươi phun ra đã nhuộm đỏ áo trắng.
Lúc này Bạch Nhạc giống như Tu La từ trong địa ngục đi ra.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Kiếm của Bạch Nhạc thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cho dù Bạch Thành ở bên cạnh, căn bản cũng không kịp phản ứng, càng không kịp xuất thủ cứu người! Lúc này, trong lòng Bạch Thành cũng dâng lên một tia kiêng kị, nếu một kiếm đó không phải chém về phía Bạch Vinh, mà là chém về phía hắn... Hắn có thể đỡ được không?
- Ta là ai?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc đạp lên thuyền, mũi kiếm xoay lại, chỉ phía xa Bạch Thành,
- Thành ca nhi, ngươi nói ta là ai?
- Ngươi là người của tông môn nào?
Sắc mặt Bạch Thành có chút khó coi, lại hỏi.
Hắn tất nhiên không thể không nhận ra Bạch Nhạc, điều hắn kinh ngạc chỉ là thân phận và tông môn của Bạch Nhạc.
Thời gian bảy năm ngắn ngủi, hài tử lúc trước phẫn uất rời nhà đó sao có thể có thực lực khủng bố như vậy?
Quan trọng nhất là, phía sau Bạch Nhạc là ai!
- Ta xuất thân tông môn nào không quan trọng, quan trọng là... Sau lưng các ngươi là ai?
Trong mắt lộ ra một tia hàn mang, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Thành ca nhi, chuyện lúc trước, không liên quan tới ngươi! Nể tình năm đó, ta không muốn giết ngươi, nói cho ta biết người sau lưng các ngươi là ai, ta ta thả ngươi đi.
Tuy giết Bạch Vinh, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc lại chung quy không phải người hiếu sát.
Năm đó, Bạch Thành cũng chỉ lớn hơn mình ba tuổi mà thôi, bất kể có tu ma hay không, cũng đều là chủ ý của vị Tam thúc kia, không liên quan trực tiếp tới hắn, càng không thể tham dự vào trong chuyện năm đó.
Hôm nay khi nhìn thấy Bạch Nhạc, còn nói có thể bảo Bạch Vinh dừng tay, không ức hiếp Bạch Thanh Nhã nữa, thậm chí là để Bạch Nhạc dẫn Bạch Thanh Nhã đi. Cũng một mực ở Bạch Nhạc rời khỏi, chỉ bằng vào điểm này, trong lòng Bạch Nhạc cũng thể có bao nhiêu sát ý đối với hắn.
Lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc, Bạch Thành chậm rãi lắc đầu,
- Tiểu Nhạc, ngươi đi đi! Bất kể sau lưng ngươi là tông môn nào, ngươi cũng không báo thì được đâu. Tồn tại sau lưng Bạch gia, ngươi không thể tưởng tượng! Cho dù ngươi bước vào Linh Phủ cảnh, cũng vẫn không đủ.
Cũng không phải Bạch Thành thật sự không muốn giết Bạch Nhạc, chỉ là vừa rồi thấy Bạch Nhạc xuất thủ, hắn biết rất rõ, dựa vào hắn là không ngăn được Bạch Nhạc.
Về phần Bạch Vinh, tuy là đệ đệ của hắn, nhưng trên thực tế, lại không có bao nhiêu tình thân.
Đối với Bạch Thành mà nói, hắn và Bạch Vinh vốn là người của hai thế giới khác nhau.
Thậm chí, cho dù Bạch gia hiện giờ, hoặc là tồn tại sau lưng Bạch gia, căn bản đều không để ý tới sự sống chết của Bạch Vinh.
- Huyết hải thâm cừu... Sao có thể không báo?
Trong mắt lộ ra một tia thâm thúy, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói,
- Thành ca nhi, ngươi không cản được ta! Nói cho ta biết, hoặc là... Chết!
Đồng tử đột nhiên co rút lại, lúc này Bạch Thành là thật sự từ trên người Bạch Nhạc ngửi được sát cơ dày đặc.
Có lẽ Bạch Nhạc thật sự không quá muốn giết hắn, nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ không giết hắn.
Lập trường khác nhau, không có khả năng thực sự giải hòa.
Hít sâu một hơi, trong mắt Bạch Thành lộ ra một tia tinh mang, trầm giọng mở miệng nói,
- Vậy động thủ đi, để ta nhìn xem... Ngươi rốt cuộc có thể giết ta hay không?
Đối với Bạch Nhạc mà nói, huyết hải thâm cừu, không thể không báo!
Nhưng đồng dạng, đối với Bạch Thành mà nói, người Bạch Nhạc muốn giết là phụ thân của hắn, là sư môn sau lưng hắn, hắn cũng không thể không chiến.
Quả thật, hắn có chút kiêng kị đối với Bạch Nhạc, nhưng thế không có nghĩa là, hắn thật sự sợ Bạch Nhạc.
Mũi kiếm khẽ nhếch, ma khí trên người Bạch Thành theo đó sôi trào, càng lúc càng cay nghiệt.
Bạch Thành là ai? Được xưng là thiên tài một mình địch một thành, hơn nữa lại là Ma tu, vốn là dùng giết chóc và lạnh lùng mà nổi tiếng.
Kiếm động, nhanh như tia chớp!
Không thể đồng ý, vậy chỉ có dùng kiếm trong tay để phân đúng sai thị phi.
Tuy Linh Tê Kiếm Quyết cơ hồ không có người tu thành, nhưng dẫu sao cũng có thanh danh, một khi thi triển ra, rất có khả năng sẽ bị nhận ra! Trước khi chưa làm rõ bối cảnh của đối phương, Bạch Nhạc không muốn liên lụy tới Linh Tê Kiếm Tông.
Ngu kiếm!
Ngu kiếm học được từ trên người Tiêu Hành Nhất, dưới tình huống như vậy, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở.
Bạch Thành đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố, từ lúc bước vào Linh Phủ tới nay, hắn chưa từng có loại cảm giác này, giống như từ đầu tới cuối đều bị người khác đè đánh, không nhìn thấy một chút hy vọng thủ thắng.
Trên đời này, sao lại có kiếm nhanh như vậy?
Trong giây lát, Bạch Thành liền bị giết cho mồ hôi đầm đìa đáng sợ hơn là, Bạch Nhạc chẳng những không hề có vẻ mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng nhanh, ép cho hắn không thở được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận