Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 652 - Bạch Cốt Thần Giáo ra tay (2)



Chương 652 - Bạch Cốt Thần Giáo ra tay (2)




- Láo xược, ai dám ra tay ở thương hội Càn Khôn của ta?
Mắt Kim Tam mập lập tức trợn trừng, mơ hồ để lộ ra một chút sát khí, lão đột nhiên đạp mạnh một cái, vừa nhấc chân đã đạp thẳng tới tên đệ tử cầm đầu của Bạch Cốt Thần Giáo kia.
Trong nháy mắt, hộ vệ của thương hội Càn Khôn cũng đồng thời ra tay, liên tiếp tiến về vị trí Bạch Nhạc đang đứng.
Giờ phút này, hai mắt Kim Tam đỏ bừng, sớm đã mắng tám đời tổ tông nhà Bạch Nhạc hết một lượt trong lòng, nhưng trong tình huống thế này, lão vẫn không còn con đường nào khác, chỉ có thể gắng đứng ra che chở cho Bạch Nhạc.
Cũng không phải là do quan hệ của lão với Bạch Nhạc tốt bao nhiêu, mà là vì lão muốn giữ gìn danh dự của thương hội Càn Khôn!
Nhiều người đang nhìn như vậy, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, nếu để cho người ta giết Bạch Nhạc ở trong phòng đấu giá, thương hội Càn khôn lại dửng dưng, không phải là tự đập bể bảng hiệu của mình sao?
Một khi tin này truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ không quan tâm nguyên nhân kết quả gì, họ chỉ biết có người phá phòng đấu giá Càn Khôn, bởi vì sợ có người cướp đoạt, người mua được bảo vật trân quý không thể không cưỡng chế sử dụng nó trong phòng đấu giá! Nhưng cho dù là như thế, người đó vẫn bị người ta giết chết ngay trong phòng đấu giá Càn Khôn.
Sự ảnh hưởng này xem như là vô cùng ác liệt, giỡn chơi cái gì vậy, nếu tin tức này truyền ra thì còn có ai dám đến phòng đấu giá thương hội Càn Khôn để vung tiền mua đồ? Rất có thể khi người vừa mới mua được đồ, vừa lộ tiền của ra, ngay cả cửa phòng đấu giá còn chưa bước ra đã trực tiếp bị người ta xử lý.
Đeo cái danh tiếng này trên lưng thì khỏi cần phải làm ăn buôn bán gì nữa.
Bản thân Kim Tam mập là một thương nhân khôn khéo, đầu óc lão cực kì nhạy bén, nếu không thì cũng sẽ không được giao cho trọng trách này.
Nhưng cũng bởi vì phần nhận thức nhạy bén này, mới khiến lão càng vào thế đâm lao phải theo lao.
Nơi này không phải là Ung Châu, không nằm dưới sự khống chế tuyệt đối của vương triều Đại Càn, sức mạnh khống chế của thương hội Càn Khôn ở đây cũng cực kỳ có hạn, trong tình huống như vậy, cho dù lão có lòng muốn giữ gìn quy tắc của thương hội Càn Khôn thì cũng đôi phần có lòng mà chẳng có lực.
- Biến ngay, đây là ân oán cá nhân giữa Bạch Cốt Thần Giáo ta và Bạch Nhạc, ai dám xen vào, chính là muốn trở thành kẻ địch của Bạch Cốt Thần Giáo ta!
Mắt người áo đen cầm đầu kia lộ ra một nguồn sát khí lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng đe dọa.
- Ta không quan tâm ngươi là cái Bạch Cốt Thần Giáo gì!
Kim Tam nhìn chằm chằm vào đối phương, quát lớn:
- Chỉ cần Bạch Nhạc rời khỏi nơi này, các ngươi tùy ý đánh sống đánh chết gì cũng không có một chút liên quan đến thương hội Càn Khôn bọn ta! Nhưng trước khi hắn rời khỏi, cho dù là ai, chỉ cần dám ra tay với hắn thì đều là phạm vào quy tắc của thương hội Càn Khôn ta!
Kim Tam mập chắn ở trước người Bạch Nhạc, nói không khoan nhượng.
Đương nhiên là lão cũng từng nghe qua tiếng xấu của Bạch Cốt Thần Giáo rồi, nhưng thương hội Càn Khôn cũng không phải là quả hồng mềm, có ý chí của toàn bộ vương triều Đại Càn chống lưng, sao có thể lùi bước?
- Tự tìm cái chết!
Ánh mắt đối phương lập lòe, cũng tự hiểu nói đã tới như vậy rồi thì vốn không còn gì để thương lượng nữa, chỉ có thể chiến một trận.
Người trong Ma Đạo vốn coi trời bằng vung, huống chi lúc đó trưởng lão trong giáo đã ra mệnh lệnh bắt buộc rồi, nếu để cho Bạch Nhạc thuận lợi đột phá thì tất cả bọn chúng đều phải chết!
Dưới tình huống này, ai dám ngăn cản bọn chúng thì bọn chúng giết kẻ đó!
Trong nháy mắt, đám đệ tử Bạch Cốt Thần Giáo đó lập tức toàn lực ra tay, ngang nhiên giết tới đám người của thương hội Càn Khôn.
Tuy rằng Kim Tam mập bình thường có vẻ như luôn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền hòa, thậm chí còn để lộ ra mấy phần khí chất hèn hạ, nhưng một khi ra tay, bên trong lại bày ra một loại liều mạng điên cuồng.
Cho dù đối mặt với người Bạch Cốt Thần Giáo cũng không hề lùi bước, mạnh mẽ sáp vào đánh với đối phương.
Mâu Kình Thần lạnh lùng nhìn mọi thứ ở đây, nhịn không được nhếch mép cười khinh thường.
Cái chiêu này của Bạch Nhạc đúng là rất tuyệt, nhưng đáng tiếc là Bạch Nhạc căn bản không rõ giới chỉ hắn cướp từ tay Bích Vân Đào rốt cuộc đang ẩn chứa bí mật gì.
Đừng nói tới một cái thương hội Càn Khôn, cho dù phải đắc tội với tất cả thế lực ở Duyễn Châu, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Bắt đầu từ khi dẫn người của Bạch Cốt Thần Giáo ra ngoài, Bạch Nhạc đã rơi vào tuyệt cảnh.
Cho dù hắn ta không ra tay, Bạch Nhạc cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Như là để chứng minh suy nghĩ của Mâu Kình Thần, trong phòng đấu giá bỗng xuất hiện một vị lão giả cả người bị che phủ bởi áo đen, trong tay cầm một cái Bạch Cốt trượng, lão lặng yên không một tiếng động bước vào phòng đấu giá, rõ ràng chưa hề nói một câu nào, chỉ vỏn vẹn là cầm Bạch Cốt trượng nhẹ nhàng đập xuống mặt đất một cái, đã giống như là một nhịp trống hung hăng đập vào trái tim mỗi người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận