Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 875 - Sát Khí Hiển Hiện (2)



Chương 875 - Sát Khí Hiển Hiện (2)




Thần kiếm Côn Ngô!
Binh khí bình thường chưa chắc có thể thương tổn được nó, nhưng Côn Ngô Kiếm lại là một ngoại lệ.
- Hít!
Thân thể Bạch Mãng chợt co lại, dường như trong mắt cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ, khẩn trương nhìn chằm chằm Côn Ngô Kiếm trong tay Bạch Nhạc, không dám truy kích qua đây.
Bạch Nhạc cầm kiếm, trong mắt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng!
Đừng xem một kiếm vừa rồi, dường như đã thương tổn được Bạch Mãng, nhưng trên thực tế, đối với nó mà nói, đó cũng chỉ là một chút vết thương ngoài da mà thôi, hoàn toàn không đủ để trí mạng.
Hơn nữa, đây là Bạch Mãng bị bất ngờ, không kịp làm ra phản ứng.
Một khi để cho súc sinh này ý thức được Côn Ngô Kiếm khủng bố, muốn thương tổn được nó, sẽ không dễ dàng như vậy.
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc không muốn dây dưa với con cự mãng này.
Bây giờ thời gian đã rất khẩn cấp, hắn cần tìm được tung tích Vân Mộng Chân trong thời gian ngắn nhất, hắn chẳng có bao nhiêu thời gian để lãng phí trên người Bạch Mãng.
Dưới điều kiện không thể bại lộ Tinh Cung hoàn chỉnh, cho dù cầm Côn Ngô Kiếm trong tay, Bạch Nhạc muốn chém giết con Bạch Mãng này, cũng tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.
- Tránh ra!
Trong mắt lộ ra một vệt hàn mang, Bạch Nhạc trầm giọng mở miệng nói.
Đây không phải là Bạch Nhạc điên, mà là Bạch Nhạc có thể ý thức được, yêu thú tu hành đến loại cảnh giới này, chỉ sợ cũng đã có một ít linh trí, mặc dù không có khả năng thật sự miệng nói tiếng người, nhưng ít ra cũng nghe hiểu được ý mình.
- Tê!
Bạch Mãng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, hiển nhiên nó nghe hiểu ý tứ của Bạch Nhạc, nhưng không có ý định nhường đường, ngược lại làm ra tư thái tấn công, chuẩn bị công kích Bạch Nhạc lần nữa.
- Ta biết ngươi nghe hiểu!
Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mãng, mở miệng nói:
- Ta tới tìm người, không muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi tránh đường, chúng ta bình an vô sự, bằng không... Ta nhất định chém ngươi!
Trong lúc nói chuyện, trên người Bạch Nhạc lộ ra một đạo kiếm ý kinh thiên, uy thế ngập trời.
- Đừng nằm mơ, Yến Bắc Thần, nó căn bản sẽ không trao đổi với ngươi! Không giết nó, ngươi đừng hòng đi qua.
Gần như cùng lúc đó, đột nhiên thanh âm của Vệ Phạn Dạ vang lên phía sau Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, nội tâm Bạch Nhạc run lên, tránh qua một bên, cảnh giác nhìn Vệ Phạn Dạ ở về phía.
Mặc dù Bạch Mãng hung ác, nhưng Bạch Nhạc cũng không dám giao phía sau lưng cho Vệ Phạn Dạ, so với Bạch Mãng, Vệ Phạn Dạ mới càng nguy hiểm hơn.
Bạch Nhạc không ngốc, ngược lại phản ứng còn cực nhanh!
Gặp lại Vệ Phạn Dạ ở chỗ này, lập tức khiến cho Bạch Nhạc ý thức được, sự tình không giống như trong tưởng tượng của mình.
Vệ Phạn Dạ lẳng lặng đứng tại chỗ, bình tĩnh mở miệng nói:
- Yến Bắc Thần, giao Côn Ngô Kiếm ra đây! Bằng không, chúng ta chính là địch nhân, ngươi hai mặt thụ địch, không trốn thoát đâu.
Đột nhiên con ngươi Bạch Nhạc co rụt lại, lạnh lùng nói:
- Hay cho một Vệ Phạn Dạ, xem ra ngươi cố ý dẫn ta tới.
- Ta cũng không nghĩ đến, ngươi lại dễ bị lừa gạt như vậy!
Vệ Phạn Dạ bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng đáp:
- Thân là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, lại có ý đồ không an phận đối với thánh nữ... Chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã đáng chết rồi!
Nghe được lời này của Vệ Phạn Dạ, không hiểu sao trong lòng Bạch Nhạc lại thở phào một hơi:
- Nói như vậy, thánh nữ gặp nguy hiểm cũng là giả?
- Vậy cũng chưa chắc!
Vệ Phạn Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, nhàn nhạt đáp:
- Đối với ta và ngươi mà nói, đầu Bạch Mãng này khó đối phó, nhưng còn chưa uy hiếp được thánh nữ, nhưng trong trung tâm thung lũng này, còn có Giao Long!
- Giết ngươi, lấy Côn Ngô Kiếm cho thánh nữ, mới có thể bảo đảm không có sơ hở nào! Thời gian đã không còn nhiều... Yến Bắc Thần, ngươi cam chịu số phận đi!
Bạch Nhạc không để bụng có phải Vệ Phạn Dạ bày kế hãm hại mình hay không, nhưng có thể Vân Mộng Chân sẽ gặp nguy hiểm, lại khiến cho nội tâm hắn bất an.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, nắm Côn Ngô Kiếm trong tay, nhìn Vệ Phạn Dạ chậm rãi mở miệng nói:
- Đạo lý ta đều hiểu, nhưng... Ngươi dựa vào cái gì dám cho rằng, ngươi có thể uy hiếp được ta? Chỉ dựa vào con Bạch Mãng này sao?
Bạch Nhạc có thể đoán được bảy tám phần tâm tư của Vệ Phạn Dạ, nhưng Côn Ngô Kiếm nơi tay, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực nói chuyện.
Cho dù Vệ Phạn Dạ có một chút lá bài tẩy, sợ là cũng không dám nói có thể thắng được Côn Ngô Kiếm trong tay mình?
- Dựa vào cái gì sao?
Vệ Phạn Dạ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Yến Bắc Thần, ngươi thật sự cho rằng người muốn động thủ với ngươi là ta sao?
Vệ Phạn Dạ nhìn Bạch Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ thương hại, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta nói rồi, ngươi chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi!
Chỉ một câu nói đơn giản này, lại khiến cho nội tâm Bạch Nhạc căng thẳng, một loại cảm giác ngột ngạt, không nói ra được phả vào mặt.
Bạch Nhạc không phải kẻ ngốc, chỉ là có chút việc, hắn không muốn nghĩ, cũng không dám suy nghĩ mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, lại bị Vệ Phạn Dạ vạch trần.
Thật ra người chân chính bố trí sát cục, cũng không phải là Vệ Phạn Dạ, mà là... Vân Mộng Chân!



Bạn cần đăng nhập để bình luận