Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 181 - Đẩy vào tuyệt cảnh



Chương 181 - Đẩy vào tuyệt cảnh




Xoay người, trung niên lập tức biến mất ở góc đường.
...
Bạch Nhạc và Bạch Mộc rốt cuộc nói chuyện gì, người phía dưới tất nhiên không biết, nhưng khi bọn họ đi ra, có nghĩa là Bạch gia lúc trước thuộc về Bạch Thương Hải đã triệt để trở thành quá khứ.
Vốn Bạch Mộc và Bạch Nhạc là muốn để Bạch Thanh Nhã trực tiếp trở thành Gia chủ, chỉ là Bạch Thanh Nhã lại kiên trì không chịu nhận. Lại thêm, Bạch Nhạc có chút lo lắng, Huyết Ảnh Ma Tông vẫn có thể động thủ với Gia chủ Bạch gia, rơi vào đường cùng, đành phải tuyên bố Bạch Nhạc là Gia chủ của Bạch gia, nắm lại Bạch gia, đồng thời do Bạch Thanh Nhã tạm thời tiếp nhận tất cả sự vụ của gia tộc.
Với thân phận của Bạch Nhạc, bổ nhiệm như vậy tất nhiên sẽ không tồn tại bất kỳ trở ngại gì, lại thêm Bạch Thanh Nhã vốn đã quen thuộc với tình huống trong gia tộc, trong nửa ngày ngắn ngủi, đã khống chế được cục diện, hoàn thành sự thanh tẩy cuối cùng đối với thế lực của Bạch Thương Hải.
Vào lúc ban đêm, Bạch Thanh Nhã an bài nhân thủ thiết yến ở trong phủ, xu hướng suy tàn bởi vì cái chết của Bạch Thương Hải lúc trước đã được quét sạch, một số lão nhân năm đó trung thành với cha mẹ Bạch Nhạc, lại kích động tới lệ già chứa chan.
Chỉ có một số ít người mới có thể từ trong thái độ của Bạch Mộc và Bạch Nhạc, đoán ra người làm chủ chân chính của Bạch gia ngày sau tất nhiên là Bạch Thanh Nhã.
Những chi tiết này tất nhiên không cần nói thêm.
Một đêm ầm ĩ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Bạch Nhạc nói lời từ biệt với Bạch Thanh Nhã, liền trực tiếp cùng Bạch Mộc rời khỏi Bạch phủ.
Nhưng mà, bất kể là Bạch Nhạc hay là Bạch Mộc đều không nhận thấy, ngay khi bọn họ vừa rời khỏi Bạch phủ, đã có người lặng lẽ truyền ra tin tức.
- Ra khỏi thànhThanh Châu một mực đi về hướng đông, với tốc độ của chúng ta, một ngày là có thể chạy về Hàn Sơn.
Cưỡi ngựa, ra khỏi thành Thanh Châu, Bạch Mộc chỉ về phía đông ở xa xa, mở miệng giải thích.
Kỳ thật từ thành Thanh Châu đến Hàn Sơn, nếu là dưới tình huống bình thường, phải mất khoảng ba ngày lộ trình, có điều bọn Bạch Nhạc đều là cường giả Linh Phủ cảnh, có thể dùng linh lực rót vào trong thân ngựa, kích thích ngựa, đề thăng tốc độ trên diện rộng.
- Mộc ca nhi, không biết, vì sao ta một mực có một loại cảm giác bất an... Lệnh bài thân phận này của ta, ngươi mang ở trên người đi, nếu có gì bất ngờ, chúng ta tách ra! Một mình ngươi chạy về Hàn Sơn, giải thích rõ ràng chuyện này, xin cao thủ Hàn Sơn tới cứu ta.
Bắt đầu từ lúc rời khỏi Bạch phủ, Bạch Nhạc thủy chung có một loại dự cảm xấu, giống như sau lưng luôn có một đôi mắt đang theo dõi hắn.
- Tiểu Nhạc, ngươi lo lắng quá rồi! Nơi này dù sao cũng là phủ Thanh Châu, những người trong ma đạo đó, xưa nay đều chỉ âm thầm làm một số hoạt động không dám gặp người, nào dám xuất thủ dưới càn khôn lanh lảnh.
Lắc đầu, Bạch Mộc có chút không cho là đúng nói,
- Thiên hạ này, chung quy vẫn không phải thiên hạ của Ma tu bọn họ.
- Lo trước khỏi hoạ, ta cũng hy vọng loại cảm giác này là sai.
Ném lệnh bài thân phận cho Bạch Mộc, lúc này Bạch Nhạc mới giục ngựa một đường lao nhanh về phía trước.
- Yên tâm đi, bất kể Huyết Ảnh Ma Tông là lai lịch gì, chỉ cần truyền tin tức về Hàn Sơn, sẽ có trưởng lão tiễu trừ! Những yêu nhân ma đạo này chỉ cần lộ mặt, sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu.
Bất đắc dĩ nhận lấy lệnh bài, Bạch Mộc rất nhanh liền đuổi theo.
Hai người một đường cưỡi ngựa chạy nửa canh giờ, sớm đã không nhìn thấy thành Thanh Châu.
- Tiểu Nhạc, đừng khẩn trương như vậy, nói với ta đi, sao ngươi lại trở thành đệ tử chân truyền?
Giục ngựa chạy song song với Bạch Nhạc, Bạch Mộc có chút tò mò hỏi.
Trên thực tế, bắt đầu từ ngày hôm qua nhìn thấy lệnh bài thân phận của Bạch Nhạc, hắn một mực rất hiếu kỳ về điều này, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.
Tuy kỳ thật hắn cũng không biết gì về Linh Tê Kiếm Tông, nhưng từ trên lệnh bài thân phận cũng có thể nhìn ra, tất nhiên là tông môn Huyền cấp, cho dù không bằng Hàn Sơn Tông, muốn trở thành đệ tử chân truyền, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
- Việc này nói ra thì dài lắm...
Bạch Nhạc vẫn đang châm chước nên giải thích với Bạch Mộc thế nào, đột nhiên, trong lòng sinh ra một tia báo động, cơ hồ là theo bản năng đột nhiên kéo cương ngựa, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.
Ầm!
Lập tức, một cỗ màu máu khủng bố đột nhiên nổ tung sau lưng, một bàn tay màu đỏ đột nhiên vỗ về phía hai người.
Vù!
Đồng tử co rút lại, Bạch Nhạc đột nhiên từ lưng ngựa nhảy lên, sau đó quay đầu, giơ tay lên, kiếm đã rời vỏ, hung hãn chém tới bàn tay màu máu đó.
So sánh với Bạch Nhạc, phản ứng của Bạch Mộc lại chậm hơn nhiều.
Cho tới khi Bạch Nhạc chém ra một kiếm này, hắn mới hơi phục hồi tinh thần, miễn cưỡng chật vật nhảy xuống ngựa, mới tránh được công kích của đối phương.
- Quả nhiên có vài phần bản sự, chẳng trách có thể giết được hai vị sư đệ của ta.
Theo một chưởng này, thân ảnh của người trung niên cuối cùng cũng hiện ra, ngạo nghễ nhìn Bạch Nhạc.
Huyết Ảnh Ma Tông!
Trong lòng hơi trầm xuống, Bạch Nhạc nắm chặt kiếm, ánh mắt dừng ở trên người đối phương, không nói gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận