Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1084 - Một kiếm này danh chấn tứ phương (2)



Chương 1084 - Một kiếm này danh chấn tứ phương (2)




Ánh mắt Vệ Phạm Dạ sáng lên, hiện lên một sự tự tin khó nói thành lời.
Lấy bản thân Vệ Phạm Dạ ra so là vì hắn tin tưởng hắn với Bạch Nhạc là cùng một loại người, bên trong họ đều có một loại kiêu ngạo tự phụ như nhau.
Vệ Phạm Dạ nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Có lý do gì có thể khiến ta không tiếc đánh cược tính mạng để thắng trận đấu này? Trừ phi có một số bí mật đáng giá để ta mạo hiểm bảo vệ.
Trần Kiếm Phong đứng bên cạnh Vệ Phạm Dạ, khẽ hỏi:
- Ngươi vẫn nghi ngờ hắn chính là Yến Bắc Thần?
Vệ Phạm Dạ nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng nồng đậm:
- Trần trưởng lão nói vậy là sai rồi, không phải ta đang nghi ngờ, mà ta khẳng định hắn chính là Yến Bắc Thần.
Trong tích tắc, ánh mắt Vệ Phạm Dạ giống như thanh kiếm sắc bén khiến trong lòng Trần Kiếm Phong không khỏi run lên.
- Cứ chờ mà xem đi. Đây là Đại hội Đạo Môn, vận khí của hắn sẽ không tốt mãi như thế. Không phải mỗi lần cược mạng hắn đều có thể thắng.
Ánh mắt Vệ Phạm Dạ hiện lên mấy tia sâu xa rồi quay người rời đi.
Một kiếm cuối cùng kia của Bạch Nhạc tuy tuyệt vời, nhưng đồng thời Vệ Phạm Dạ cũng có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu hung hiểm.
Lần này là Bạch Nhạc cược thắng nhưng chẳng lẽ lúc nào hắn cũng có thể cược thắng sao?
Cái gì gọi là cược?
Có thắng, tự nhiên cũng sẽ có thua.
...
Sau khi trở lại chỗ ở, không lâu sau sau Văn Trạch tìm tới, ướm hỏi:
- Bạch sư đệ, Dương Bằng tới, huynh muốn gặp không?
Theo lý thì Văn Trạch có thể trực tiếp cho người ta vào, chỉ là bây giờ hắn cũng hiểu rõ quan hệ của Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông rất phức tạp. Hôm nay Hà Tương Tư suýt chút nữa đã bỏ mạng, Bạch Nhạc cũng chỉ lấy thân phận bằng hữu của Hà Tương Tư mà ra mặt, đã đủ để chứng minh khoảng cách với Thất Tinh Tông trong lòng Bạch Nhạc vẫn không thể hóa giải.
Trên thực tế nếu không phải vì chuyện của Hà Tương Tư hôm nay thì chỉ sợ Dương Bằng sẽ không tới.
Bạch Nhạc cười khổ, đáp
- Mời huynh ấy vào đi, Thất Tinh Tông là Thất Tinh Tông, Dương huynh là Dương huynh, Văn sư huynh à, huynh nói như thế cũng khinh thường ta quá.
Văn Trạch đưa tay vỗ vai Bạch Nhạc, nói:
- Chuyện của huynh và Thất Tinh Tông ta mặc kệ, nhưng nếu như huynh nói thì Dương Bằng và Hà cô nương đều là bằng hữu của huynh, nể mấy phần cũng không sao.
Vừa nói, Văn Trạch vừa ra ngoài để dẫn Dương Bằng vào.
Chỉ là Văn Trạch cũng hiểu rõ, nhất định là Dương Bằng có lời muốn nói với Bạch Nhạc nên cũng không ở lại mà quay người đi ra.
Từ Từ Châu đến đây, kỳ thật cũng không mất nhiều thời gian lắm, nhưng thời điểm hai người gặp nhau, quen biết lẫn nhau, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
Dương Bằng cúi đầu rồi nói khẽ:
- Bạch huynh, là Thất Tinh Tông có lỗi với huynh, có lỗi với Thiên Thu đại sư, cái cúi đầu này là ta thay Thất Tinh Tông nhận tội với huynh.
Bạch Nhạc đưa tay ra đỡ Dương Bằng lên, hắn cười khổ nói:
- Dương huynh, huynh làm cái gì vậy. Bất kể Thất Tinh Tông như thế nào thì trong tâm ta huynh và Hà sư tỷ mãi mãi là bằng hữu của ta, phần tình nghĩa này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
- Đa tạ.
Dương Bằng nghe được lời này của Bạch Nhạc, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hốc mắt có hơi đỏ lên.
Bạch Nhạc khoát tay, nhẹ giọng đáp:
- Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này.
Dương Bằng lắc đầu, nói khẽ:
- Huynh yên tâm, ta tới cũng không phải muốn huynh về Thất Tinh Tông. Ta biết với tình cảnh bây giờ của huynh cũng không thể trở về. Hôm nay Hà sư tỷ suýt chút nữa đã bỏ mạng, huynh đã làm đủ nhiều vì Thất Tinh Tông rồi, con đường tiếp theo vẫn nên để tự chúng ta đi.
Bạch Nhạc nhìn bộ dáng nghiêm túc của Dương Bằng, trong lòng hắn cũng có hơi thổn thức, so với thời điểm mới quen thì Dương Bằng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, bất kể là dùng cách này hay cách khác.
Trưởng thành không chỉ là có thực lực tăng lên, mà còn thay đổi cả suy nghĩ, tính cách và tư tưởng.
Những người mà từ đầu đến cuối vẫn dậm chân tại chỗ thì sớm hay muộn cũng sẽ biến mất trong bể người cuồn cuộn, không tìm thấy chút tung tích nào.
Bạch Nhạc khẽ cười, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, Hà sư tỷ sẽ mau khỏe lại thôi. Vả lại ta cũng đã đồng ý với Hà sư tỷ sẽ xóa bỏ ân oán với Thất Tinh Tông. Từ nay về sau, chúng ta sẽ lại như trước rồi.
Dương Bằng dùng sức ôm lấy Bạch Nhạc, cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Văn Trạch bày tiệc rượu, ba người nâng ly đến đêm khuya, tựa như tất cả những chuyện không vui đều theo trận say này mà hoàn toàn tan thành mây khói.
Chỉ là Bạch Nhạc không biết, ngay lúc bọn họ đang sảng khoái nâng ly thì trên Thánh Nữ Phong, Hà Tương Tư cũng vừa tỉnh lại.
Hà Tương Tư tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Vân Mộng Chân đang ngồi ở bàn đá bên cạnh.
Trong lòng Hà Tương Tư giật mình, trong nháy mắt nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Hà Tương Tư đứng lên từ trên giường rồi quỳ xuống trước giường nói:
- Hà Tương Tư đa tạ ân cứu mạng của thánh nữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận