Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 177 - Máu mủ tình thâm, nhưng ta không tin được ngươi (2)



Chương 177 - Máu mủ tình thâm, nhưng ta không tin được ngươi (2)




- Không!
Bạch Thương Hải vội vàng giải thích,
- Tiểu Mộc không biết gì cả, chúng ta cũng chỉ phụ trách dựa theo phân phó của Huyết Ảnh Ma Tông, cứ cách một đoạn thời gian lại phái người tới thăm hắn, hỏi thăm một số tin tức của Hàn Sơn Tông.
Nghe thấy vậy, thần sắc Bạch Nhạc mới dịu đi mấy phần.
Kỳ thật Bạch Nhạc cũng biết, loại người dựa vào Huyết Ảnh Ma Tông để tồn tại như Bạch Thương Hải, căn bản không thể biết nội tình chân chính, có điều, chỉ dựa vào mấy tin tức vừa hỏi ra này, đã đủ khiến người ta kiêng kị rồi.
Có thể khiến cường giả Tinh Cung cảnh tự mình tọa trấn phủ Thanh Châu, chuyện sợ rằng không chỉ đơn giản là một linh mạch.
- Tiểu Nhạc, buông tha cho ta! Dẫu sao ta cũng là Tam thúc của ngươi, máu mủ tình thâm, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không đi theo người của Huyết Ảnh Ma Tông nữa, cũng sẽ không nói ra tin tức của ngươi!
Đứng lên, Bạch Thương Hải lại mở miệng nói,
- Ta có thể giúp đỡ ngươi trùng kiến Bạch gia, ngươi vẫn là Gia chủ Bạch gia.
Lẳng lặng nhìn Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc có thể cảm thấy những gì lúc này Bạch Thương Hải nói là thật, hắn là thật sự bị dọa cho sợ rồi, chỉ cầu mạng sống, không có chút ý đồ hãm hại mình.
- Máu mủ tình thâm...
Chậm rãi lặp lại bốn chữ này, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt.
- Phập!
Một điểm kiếm mang từ ngón tay bắn ra, rơi xuống trên mi tâm của Bạch Thương Hải, lập tức đâm vào trong đầu, thậm chí không đợi Bạch Thương Hải nói thêm một chữ, đã trực tiếp mất mạng.
- Từ bảy năm trước khi ta rời khỏi Bạch gia, ta đã không tin máu mủ tình thâm gì đó nữa...
Chậm rãi vươn tay ra vuốt mắt cho Bạch Thương Hải, Bạch Nhạc nhẹ giọng, lẩm bẩm
- Máu mủ tình thâm, nhưng ta. . . Không tin được ngươi!
Nói xong câu đó, trong mắt Bạch Nhạc lại lộ ra một tia kiên quyết.
Giết chết vị Tam thúc này có lẽ có chút tàn khốc, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, an nguy của Bạch Thanh Nhã quan trọng hơn hắn gấp chục lần, trăm lần!
Chỉ cần Bạch Thương Hải sống sót, Huyết Ảnh Ma Tông vẫn có thể lợi dụng lực lượng của Bạch gia để phong tỏa phủ Thanh Châu, truy tra tung tích của hắn và Bạch Thanh Nhã.
Lúc này dưới sự uy hiếp của hắn, Bạch Thương Hải hoặc là chỉ cầu mạng sống, đích xác không có tâm tư hại hắn, nhưng một khi tin tức truyền ra, Phá Nam Phi lại bước vào Bạch gia, Bạch Thương Hải còn có thể thừa nhận được loại áp lực đó mà không chịu bán đứng mình không?
Cho dù hắn chịu được, Phá Nam Phi sẽ cho hắn cơ hội này sao?
Nhưng một khi giết chết đối phương, một mạch của Bạch Thương Hải chính là triệt để bị đoạn tuyệt, toàn bộ Bạch gia lập tức sẽ lâm vào trong hỗn loạn, cho dù Phá Nam Phi san bằng Bạch gia thành bình địa, cũng đừng hòng tiếp tục khống chế Bạch gia.
Những người phía dưới không biết cái gì là Huyết Ảnh Ma Tông, lại càng không quản ngươi là cường giả Tinh Cung cảnh, cái duy nhất mà bọn họ công nhận chính là huyết mạch của Bạch gia, huyết mạch đích hệ!
Đến lúc đó biện pháp duy nhất chính là tới Hàn Sơn Tông tìm Bạch Mộc về.
Bạch Mộc không có liên quan gì tới Huyết Ảnh Ma Tông, lại có thân phận đệ tử nội môn của Hàn Sơn Tông, Huyết Ảnh Ma Tông chắc cũng không dám tùy tiện ra tay với hắn, đến lúc đó, Bạch gia chính là tạm thời thoát khỏi sự khống chế của Huyết Ảnh Ma Tông.
Thế là, truy nã nhằm vào Bạch Thanh Nhã, tất nhiên cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Đối với Bạch Nhạc, mà nói đây mới là phương thức tốt nhất đảm bảo cho sự an toàn của Bạch Thanh Nhã.
Về phần bởi vậy mà Bạch gia có thể sẽ còn chết thêm rất nhiều người. . . Ai để ý chứ?
Đúng như lúc trước Bạch Nhạc đã nói, hiện giờ Bạch gia chỉ là Bạch gia của Bạch Thương Hải, không liên quan tới hắn, hiện giờ toàn bộ Bạch gia, người hắn thực sự để ý, cũng chỉ có một mình Thanh Nhã tỷ mà thôi.
Cuối cùng nhìn về vị trí linh đường, mượn bóng đêm, Bạch Nhạc lặng lẽ rời đi, giống như chưa từng xuất hiện.
- Ái, đau, Thanh Nhã tỷ! Thực sự đau quá.
Nửa bả vai đều bị băng gạc bao bọc, Bạch Nhạc vừa đổi thuốc lập tức đau tới nhếch miệng, không nhìn ra một chút phong phạm cao thủ nào.
- Hiện tại biết đau rồi à? Tới lúc thể hiện sao không đau?
Khẽ hừ một tiếng, Bạch Thanh Nhã bất mãn gõ một cái lên đầu Bạch Nhạc, tiếp tục giáo huấn.
- Không được lộn xộn, ta vẫn chưa đổi thuốc xong.
- Ta biết rồi, Thanh Nhã tỷ, ngươi có thể làm nhẹ một chút không.
- Người đã lớn rồi lại vẫn giống như lúc nhỏ, đau chết ngươi là tốt nhất.
Tuy ngoài miệng mắng Bạch Nhạc, nhưng trên tay lại vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bạch Thanh Nhã không ngốc, tất nhiên hiểu vì sao Bạch Nhạc phải mạo hiểm quay về Bạch phủ giết người, loại cảm động này, nàng ta không nói ra lời cám ơn, nhưng lại ghi nhớ vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Đổi thuốc xong, Bạch Thanh Nhã đi ra cửa xử lý những băng gạc vừa thay đã nhuốm máu, biểu cảm đau đớn trên mặt Bạch Nhạc lập tức biến mất.
Xương cốt trên vai bị bóp nát, đối với người thường mà nói, có lẽ là thương thế cả đời cũng khó có thể khôi phục, nhưng đối với cường giả đã bước vào Linh Phủ cảnh mà nói, lại không tính là gì, bất kể là năng lực tự lành cường đại của thân thể, hay là linh khí lưu chuyển, đều có thể chữa khỏi rất nhanh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận