Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 281 - Một kiếm này, xuất ra vô hối



Chương 281 - Một kiếm này, xuất ra vô hối




Nhưng giờ kéo dài lâu vậy rồi, huyết ảnh tế đàn sớm đã chân chính thành hình, chỉ thiếu bước hiến tế cuối cùng liền hoàn thành huyết tế, đánh thức Huyết Chi Tu La, dưới tình huống như vậy, Bạch Nhạc có muốn giết Cổ Hiên cũng đã quá muộn.
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, khắc này, dù là Bạch Nhạc, trong lòng đều không khỏi nảy sinh tình tự bất an.
Vết thương của Cổ Hiên chính đang khôi phục với tốc độ khủng bố, khiến hắn rõ ràng ý thức được, Cổ Hiên tuyệt đối không phải nói ngoa, tới nước này, dù hắn dốc hết toàn lực, tựa hồ cũng đã không cách nào giết chết Cổ Hiên.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây thực sự là tin ác mộng!
Phải biết, thế không chỉ có nghĩa là huyết tế thành công!
Nếu đã lộ ra thân phận trước mặt Cổ Hiên, đồng nghĩa với Bạch Nhạc đã mất đi hết thảy ngụy trang, một khi huyết tế hoàn thành, Cổ Hiên ắt sẽ tung tin này ra ngoài, khi ấy, đừng nói Huyết Ảnh Ma Tông, dù là tông môn chính đạo cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Lúc đó mới thực sự là chết cũng thành xa vọng.
- Không!
Tức thì, hai mắt Bạch Nhạc đỏ ngầu, điên cuồng vung kiếm, lần nữa chém tới Cổ Hiên.
Nhưng mà, khắc này, Cổ Hiên thậm chí lười phải ngăn cản, trên mặt hiện vẻ châm chọc, lành lạnh mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, giờ ta đúng thật không làm gì được ngươi, nhưng ngươi sai là sai ở chỗ, không nên chọn động thủ với ta ở đây!
- Ngươi không giết chết được ta! Đợi ta hoàn thành huyết tế, đánh thức Huyết Chi Tu La, nhất định sẽ rút gân lột da ngươi, lấy huyết diễm nung khô thần hồn ngươi, khiến ngươi thống khổ bảy bảy bốn chín ngày mới được chết!
Ngay khi còn đang hét lên, trên thân Cổ Hiên đột nhiên bùng lên huyết diễm khủng bố, điên cuồng thiêu đốt ngay trong biển máu!
Lực lượng biển máu không ngừng ngưng tụ, dũng mãnh trút vào trong huyết ảnh tế đàn, khí tức trên thân Cổ Hiên cũng theo đó càng lúc càng mạnh!
Vô luận Bạch Nhạc điên cuồng cỡ nào, đâm bao nhiêu kiếm lên người hắn, hết thảy đều uổng công.
Nhiều đến mấy, vết thương khủng bố đến mấy cũng sẽ mượn nhờ tiên huyết xung quanh, khôi phục lại như cũ với tốc độ cực nhanh. Chính như Cổ Hiên đã nói, khắc này hắn tựa hồ có được bất tử chi thân, khiến người tuyệt vọng!

- Không có thực lực Tinh Cung Cảnh, không có chí bảo trấn áp số mệnh, ngươi có dùng thủ đoạn gì cũng không khả năng cắt đứt huyết tế!
Cười lạnh một tiếng, Cổ Hiên lại căn bản không tiếp tục để ý Bạch Nhạc, toàn lực thúc giục hiến tế, bắt đầu đánh thức Huyết Chi Tu La.
Nói ra câu này, bản ý của Cổ Hiên vốn là muốn khiến Bạch Nhạc triệt để tuyệt vọng, nhưng không ngờ, chính câu nói đó, nháy mắt liền khiến Bạch Nhạc hồi thần, cường hành ngưng lại công kích trên tay.
Dù Cổ Hiên không nói, kỳ thật Bạch Nhạc cũng hiểu, dựa vào bản thân đâm loạn kiểu này, căn bản sẽ không tạo được bất kỳ kết quả gì, chỉ là dùng đấy để phát tiết cảm xúc thôi.
Nhưng chính câu nói kia lại khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, một ý niệm điên cuồng chớp qua trong đầu.
Hắn tự nhiên không có được thực lực Tinh Cung Cảnh, mặc cho hắn nghĩ nát đầu cũng không khả năng trong thời gian ngắn đột phá đến Tinh Cung Cảnh. Nhưng mà, chí bảo trấn áp số mệnh. . . Ai nói hắn không có?
Côn Ngô Kiếm!
Đây chính là bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông, thế mà còn không tính là chí bảo, Bạch Nhạc thật sự không biết bảo vật thế nào mới được tính là chí bảo.
Chỉ là, từ đương sơ Thông Thiên Ma Quân phong ấn Côn Ngô Kiếm vào trong thần hồn Bạch Nhạc đến nay, Bạch Nhạc căn bản không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, vậy nên hắn mới không nhớ ra, thẳng đến khi nghe Cổ Hiên nhắc nhở mới chợt hồi thần!
Côn Ngô Kiếm, đây là hi vọng duy nhất bây giờ của hắn.
Chỉ là, tuy Côn Ngô Kiếm giấu trong thần hồn, nhưng muốn lấy đi ra không phải là chuyện dễ, nhất thời, Bạch Nhạc thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vô số ký ức như phù quang lược ảnh chớp qua trong đầu Bạch Nhạc.
Đương sơ lúc khai mở Tử Phủ, Bạch Nhạc từng kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, chỉ là cảm ứng đó cực kỳ yếu ớt, yếu ớt đến mức ngay cả ý định thử nghiệm cũng chưa từng hiện ra trong tâm trí Bạch Nhạc.
Nhưng giờ đây, Bạch Nhạc đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, nếu không muốn chết, hắn nhất định phải dùng hết mọi cách thử xem sao.
Tâm thần chìm vào thần hồn, Bạch Nhạc thử dùng thần niệm kích phát Côn Ngô Kiếm, nhưng mặc hắn dò xét thế nào, Côn Ngô Kiếm đều không có nửa điểm phản ứng.
Ngắn ngủi chừng trăm nhịp thở, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại quả thực dài dằng dặc như mấy chục năm.
Thoáng chốc, ngay cả chính bản thân Bạch Nhạc đều không khỏi có chút hoảng loạn.
Cường hành cắn đầu lưỡi một cái, mượn đau nhức để bản thân lần nữa tỉnh táo lại, Bạch Nhạc nhớ tới tình cảnh lúc mình khai mở Linh Phủ, trong đầu chớp hiện linh quang, lần nữa vươn tay đè lên chuôi kiếm!
Kiếm tâm!
Đương sơ Bạch Nhạc đã tu ra kiếm tâm, giờ lần nữa cầm kiếm, rất nhanh liền tìm được loại trạng thái ngộ kiếm khi trước, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả tạp niệm phảng phất đều tùy theo kiếm vào tay mà triệt để tan biến.
Kiếm tâm tương thông!



Bạn cần đăng nhập để bình luận