Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 845 - Hoành Hành Vô Kỵ, Trấn Áp Thiên Kiêu



Chương 845 - Hoành Hành Vô Kỵ, Trấn Áp Thiên Kiêu




Chẳng những cướp đi nhẫn trữ vật, hơn nữa còn lột sạch quần áo, xé thành vải rách, trói tất cả hai tay mọi người lại, buộc chung một chỗ giống như kẹo hồ lô, trùng trùng điệp điệp tiếp tục đi về phía trước.
Đương nhiên, cũng chỉ Nhậm Bách Đào là bị lột chỉ còn lại một cái khố, hơn nữa, đối với những nữ nhân kia, Bạch Nhạc vẫn rất ưu đãi, chỉ cởi cái áo ngoài, nếu bản thân mặc hở hang, thì sẽ may mắn tránh khỏi loại bi kịch này.
Mặc dù Bạch Nhạc là ma tu, nhưng cuối cùng không có vô liêm sỉ đến loại cấp độ kia.
Mặc dù loại phương thức này ở trong mắt Bạch Nhạc là rất ôn hòa, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại là một chuyện khác.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, số cường giả Tinh Cung Cảnh bị Bạch Nhạc bắt lại, đã có hơn mười người, đây đã là gần một nửa cường giả Tinh Cung Cảnh xông vào Quảng Hàn Thiên Cung lần này.
Không phải những người này vô dụng, mà là Thông Thiên Ma Thể thật sự quá mạnh mẽ, dưới tình huống không có linh lực chống đỡ, chỉ dựa vào nhục thân chi lực, căn bản không có bất kỳ người nào có thể chống lại Bạch Nhạc.
Đến lúc hoàng hôn, rốt cục Bạch Nhạc cũng gặp phải người quen.
Sau khi Chung Diễm thấy phía sau có chuỗi người bị lôi kéo đi, quả thực con mắt đều muốn trừng ra ngoài, gần như là trong nháy mắt, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà hắn còn chưa chạy được hai bước, phía sau đã truyền đến thanh âm lo lắng của Bạch Nhạc.
- Chung huynh, nếu hiện tại ngươi chạy thêm một bước, ta sẽ cởi thêm một bộ y phục của ngươi, bảo đảm không nói dối!
“...”
Thân thể Chung Diễm không khỏi trở nên cứng đờ.
Hắn có lòng không muốn nghe, nhưng trước mặt có nhiều bài học như vậy, hắn thật sự có chút bất lực, mặc dù chỉ nhìn liếc qua một chút, nhưng hắn vẫn nhận ra Nhậm Bách Đào bị lột sạch y phục trong đội ngũ, chỉ cần nghĩ đến mình cũng có thể bị thảm như vậy, Chung Diễm liền không khỏi có chút nhụt chí.
Chung Diễm dừng bước xoay người lại, cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Yến huynh, dù sao chúng ta cũng coi như người quen từng uống rượu cùng nhau, có gì cũng dễ thương lượng.
- Đúng vậy, là người quen, người quen cướp linh thạch của ta.
Bạch Nhạc nhếch miệng nở một nụ cười, chậm rãi nói.
- Ba viên linh thạch, chỉ có ba viên linh thạch mà thôi, hơn nữa không phải do ngươi bỏ ra, mà là Bách Sự Thông bỏ ra.
Nụ cười trên mặt Chung Diễm cứng lại, không ngừng giải thích.
- Mặc kệ là ai bỏ ra, cũng đều tính ngươi cướp của ta một phần, cho dù chỉ là một viên linh thạch!
Bạch Nhạc nhún nhún vai, nhẹ giọng đáp.
- Ta trả lại cho ngươi gấp mười lần, à không, một ngàn lần, một vạn lần!
Chung Diễm không ngừng nhận sai.
- Người một nhà, đừng nói khó nghe như vậy! Ngươi cướp của ta một viên linh thạch, ngươi đưa ta một chiếc nhẫn trữ vật, chuyện này rất công bằng, có đúng hay không?
Bạch Nhạc liếc nhìn ngón tay Chung Diễm, không nhanh không chậm mở miệng nói.
“...”
Công bằng, công bằng cái em gái ngươi ấy!
Không nói đến tài phú của bản thân Chung Diễm, trước đó trong đêm mưa gió, hắn đã nhân lúc cháy nhà hôi của đi cướp đoạt của không ít người, bây giờ thì tốt rồi, Yến Bắc Thần muốn hắn một hơi nôn ra toàn bộ, hơn nữa còn phải lấy ra tiền tài của chính hắn nữa, làm sao chuyện này có thể khiến hắn không đau chứ.
Mí mắt Chung Diễm giật giật một cái, nhất thời cầm lấy trường kiếm tùy thân:
- Không thương lượng được sao?
- Không thương lượng!
Bạch Nhạc nhìn Chung Diễm cầm kiếm trong tay, nhưng vẫn đưa ra một cái đáp án khẳng định.
Ở bên ngoài Quảng Hàn Thiên Cung, Chung Diễm cũng không có nương tay với hắn, tự nhiên bây giờ hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với Chung Diễm, huống chi, Bạch Nhạc lại không dự định giết người, nếu thật sự hạ thủ lưu tình, chờ những người này sống qua cửa ải này, chỉ sợ cũng chưa chắc là chuyện tốt.
- Coong!
Trong nháy mắt, trường kiếm chợt ra khỏi vỏ, lúc này Chung Diễm cười lạnh nói:
- Yến huynh không khỏi quá tự tin đi, tất cả mọi người không thể vận dụng ma khí, một kiếm nơi tay, chưa chắc ta sẽ thua ngươi!
- Vậy thì đến thử xem!
Bạch Nhạc không chút phật lòng, hờ hững đáp.
Vù vù!
Đột nhiên Chung Diễm ra tay trước, trực tiếp bổ một kiếm về phía Bạch Nhạc.
Thân là ma tu, nên thân thể Chung Diễm cũng vô cùng mạnh mẽ, cho dù không thể vận dụng ma khí, thì một kiếm này vẫn hiện ra tiêu chuẩn kiếm đạo cao siêu, đổi thành người khác, chỉ sợ sẽ không thể ngăn cản một kiếm này.
Đáng tiếc, người hắn phải đối mặt lại là Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nhìn kiếm phong đánh tới, thậm chí không có một chút ý tứ tránh né, cứ như vậy giơ một tay ra, trực tiếp bắt kiếm phong lại!
Giờ phút này kiếm phong sắc bén lại giống như là một món đồ chơi, dễ dàng bị nắm trong tay, đừng nói là đả thương đến Bạch Nhạc, mà ngay cả một lớp da cũng không thể xuyên qua.
Thông Thiên Ma Thể gần tới Thối Cốt Cảnh đại thành mạnh mẽ như nào, người ngoài căn bản không có cách tưởng tượng.
Nếu như Chung Diễm có thể điều động lực lượng Tinh Cung, tự nhiên Bạch Nhạc không dám khinh thường như vậy, nhưng bây giờ... Thật sự không cảm giác được áp lực gì.
Cùng lúc đó, cánh tay còn lại chợt hóa thành đao rơi xuống, vừa đối mặt, kiếm trong tay Chung Diễm bị đoạt lấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận