Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 416 - Ta đây, Yến Bắc Thần (2)



Chương 416 - Ta đây, Yến Bắc Thần (2)




Thậm chí Bạch Nhạc còn hoài nghi, giờ đây phụ cận Bạch gia sợ rằng sớm đã có vô số tai mắt chờ sẵn, chỉ cần hắn dám đi về, lập tức sẽ dẫn tới cao thủ lên cửa cướp đoạt, đến khi ấy, không chỉ tự thân khó bảo, thậm chí còn liên lụy đến Bạch gia.
Bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua vô số ý niệm.
Bị Thất Tinh Tông gài một cú, cách tốt nhất bây giờ tự nhiên là lập tức đi tìm chỗ dựa, hiện nay đang có một lựa chọn vô cùng tốt đặt ngay trước mặt, đó là Ngô Tuyết Tùng!
Vị phủ chủ Thanh Châu Phủ xuất thân Tiên Du Kiếm Cung này chính đang tọa trấn ở Thanh Châu Thành, chỉ cần được đến hắn che chở, dù là ai cũng không động được Bạch gia, không động được Bạch Nhạc đang ở lại trong Thanh Châu Thành.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Muốn được đến Ngô Tuyết Tùng che chở, Bạch Nhạc nhất định phải chủ động dâng lên Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa.
Đổi thành người khác, với tình hình thế này, mặc dù không cam tâm đến đâu, sợ rằng cũng chỉ còn nước dâng ra để giữ mạng, nhưng Bạch Nhạc há lý nào lại cam tâm.
Lần trước lúc khai mở Linh Phủ, Bạch Nhạc liền đã ý thức được gian nan trên con đường mình đang đi, đạo ma song tu tuy thực lực cường đại, nhưng đồng thời, lượng tài nguyên cần thiết cũng nhiều gấp mấy lần những người khác.
Nếu không phải nhờ có Vân Mộng Chân, đương sơ sợ rằng ngay cả cửa ải khai mở Linh Phủ Bạch Nhạc đều chưa hẳn xông qua được.
Như vậy, đợi đến ngày sau cần phải đột phá Tinh Cung thì sao?
Nếu buông bỏ trái Linh Khư Quả thượng phẩm này, ngày sau Bạch Nhạc biết đi đâu để tìm bảo vật tương tự?
Chậm rãi rót cho bản thân một chén, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia kiên quyết.
Bản thân tu hành vốn đã là quá trình rất gian nan, nếu đã không nguyện khuất mình dưới người khác, nếu đã muốn đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân, vậy liền không có đường để quay đầu, vô luận gặp phải nguy hiểm thế nào đều chỉ có thể vượt khó mà lên!
Dù có nhiều người muốn cướp đoạt đến mấy thì đã sao?
Bạch Nhạc có lẽ không gánh được, nhưng mà, chẳng lẽ truyền nhân Ma Quân cũng không gánh được? !
Từ góc độ này mà luận, bị tông chủ Thất Tinh Tông gài vố này, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Có câu phúc họa đồng hành, chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu , tương tự, chuyện xấu chưa hẳn đã không thể biến thành chuyện tốt.
...
- Tông chủ, Bùi trưởng lão rời tông.
Nghe được đệ tử báo tin, tông chủ Thất Tinh Tông khẽ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Đã nhiều năm vậy rồi, tính khí Bùi sư đệ vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Từ lúc biết Mạc Vân Tô chết ở trong tay Bạch Nhạc, hắn liền đoán được, Bùi Văn Hải tất không nhịn được cục tức này. Giờ hắn đã trục xuất Bạch Nhạc khỏi Thất Tinh Tông, nhưng Bùi Văn Hải lại vẫn không chịu để yên.
Giờ xuống núi làm gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh giọng nói:
- Nghe đồn Mộng Thiên Thu từng truyền thụ qua cho Bạch Nhạc huyễn thuật, ngươi đi nói chuyện Bùi Văn Hải rời tông cho Thiên Thu đại sư.
- Cái này...
Nghe thế, đệ tử kia không khỏi có chút ngập ngừng:
- Tông chủ, như thế sợ là không tốt lắm đâu, nếu Thiên Thu đại sư động thủ với Bùi trưởng lão...
- Cứ làm theo ta phân phó.
Trong mắt chớp qua một tia không vui, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói.
- Vâng!
Thấy tông chủ có vẻ giận, đệ tử kia lập tức không dám nhiều lời, vội trực tiếp lui xuống.
Lắc lắc đầu, tông chủ Thất Tinh Tông nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ai ra tay với Bạch Nhạc cũng được, duy chỉ có người Thất Tinh Tông là không được! Bùi Văn Hải, nếu ngươi đến cả điểm này đều không thấy được rõ ràng... Vậy thì đừng trách ta cầm ngươi lập uy.
...
- Lão tổ, ta vẫn có chút mơ hồ!
Ngây ngốc một ngày trong cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khá là bực bội nói:
- Bạch Nhạc lại không ngu, rất nhanh hắn sẽ hiểu được dụng ý của tông chủ, như thế, chẳng phải kết thù với Bạch Nhạc?
Thoáng ngừng một lát, Dương Bằng nói tiếp:
- Mặc dù lần này rất nguy hiểm, nhưng ta cho rằng, sau cùng Bạch Nhạc vẫn có thể độ qua kiếp này, khi ấy chẳng phải cảm tình giữa hắn và Thất Tinh Tông chúng ta sẽ mất sạch?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói:
- Một nắm gạo là ân, một đấu gạo lại thành thù! Ta hỏi ngươi, Thất Tinh Tông ta có chỗ nào bạc đãi hắn?
- ...
- Xông qua Thất Tinh Tháp, hắn được đến Thất Tinh truyền thừa, thậm chí lão phu còn giúp hắn tranh thủ tới Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa! Thất Tinh Tông ta có gì thiếu nợ hắn?
- Nhưng mà...
- Là chính bản thân hắn không chịu bái nhập Thất Tinh Tông ta! Không phải đệ tử bản tông, bản tông đâu có nghĩa vụ nhất định phải che chở hắn?
Nhìn chằm chằm Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ lành lạnh nói:
- Chỉ cần Thất Tinh Tông ta không ra tay với hắn, liền không có gì thiếu nợ hắn cả, nếu hắn có thể gượng qua cửa này... Đến khi ấy, tông chủ tự nhiên sẽ có bồi thường!



Bạn cần đăng nhập để bình luận