Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 716 - Tội Không Đáng Chết (2)



Chương 716 - Tội Không Đáng Chết (2)




- Không... là... Ta suy nghĩ không chu đáo, xin thánh nữ trách phạt!
Chuyện tới mức này, Chu Đông Dương liền biết, hắn làm như thế nào cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm trong chuyện này, chẳng bằng thẳng thắn, chủ động tội nhận.
Dù sao hắn cũng là tốt bụng cung cấp manh mối Côn Ngô Kiếm, cho dù Vân Mộng Chân bất mãn, cũng không tiện làm gì hắn.
Đương nhiên, sau này cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng đó là sau này, hơn nữa nó cũng không trí mạng.
- Cung nghênh thánh nữ, xin thánh nữ nhập tông nghỉ ngơi.
Lúc này Hà Diêu hơi khom người, vẫn có chút chưa hiểu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vân Mộng Chân đến, vậy thì chuyện quan trọng nhất vẫn là tiếp đón Vân Mộng Chân.
- Không cần!
Chân mày Vân Mộng Chân nhẹ nhàng nhíu một cái, lạnh nhạt nói:
- Ta tới, là bởi vì phủ chủ Duyện Châu các ngươi phái người đưa tin, nói giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần có quan hệ cực kỳ thân mật, hơn nữa rất có thể Côn Ngô Kiếm cũng ở phía sau núi.
Nghe thế, da đầu Hà Diêu nhất thời trở nên tê dại, vội vàng giải thích:
- Oan uổng quá, thánh nữ! Đạo ma bất lưỡng lập, chuyện này Bạch Nhạc không phải không biết, làm sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường này? Về phần Côn Ngô Kiếm vẫn còn ở phía sau núi, càng là lời nói vô căn cứ, trước đây ngài và Tử Dương Chân Nhân đã đặc biệt lục soát qua toàn bộ hậu sơn, nào có Côn Ngô Kiếm gì đó!
- Hoang đường sao?
Vân Mộng Chân cười lạnh một tiếng, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Tô Nhan, thản nhiên nói:
- Bạch phủ chủ, chuyện vị ma tu này, ngươi giải thích thế nào?
Nói đến đây, trong mắt Vân Mộng Chân đã lộ ra vẻ tàn khốc, dường như trong nháy mắt, liền có một cỗ sát khí khủng bố, đè ép về phía Tô Nhan và Bạch Nhạc.
Trong lòng Bạch Nhạc lộp bộp một tiếng, âm thầm mắng một câu, vội vã ngăn ở trước người Tô Nhan:
- Vân tiên tử, mặc dù Tô Nhan là ma tu, nhưng đã sớm cải tà quy chính, trận chiến ở Thanh Châu, từng ngăn cản huyết tế, đã cứu mệnh ta, không còn là ma tu rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Nhạc, trong mắt Vân Mộng Chân càng lộ ra một tia lãnh ý:
- Thật đúng là ân ái tình thâm!
“...”
Nói ra câu này xong, Bạch Nhạc mới phản ứng kịp, quả thực hận không thể tát cho mình một cái.
Giải thích như vậy, còn không bằng không giải thích!
Bạch Nhạc lộ ra vẻ lúng túng, nhất thời sáng suốt nói sang chuyện khác:
- Chu phủ chủ, hôm nay ngươi trực tiếp hạ sát thủ với ta, món nợ này, tính như thế nào đây?
Mí mắt Chu Đông Dương lập tức nhảy lên, nhất thời cười lạnh:
- Bạch Nhạc, ngươi đừng tưởng hôm nay Yến Bắc Thần không hiện thân, là ngươi có thể thoát khỏi hiềm nghi! Thánh nữ, ta vẫn kiên trì cho rằng hắn có quan hệ cùng Yến Bắc Thần như cũ, một mình cấu kết ma tu, chỉ dựa vào điều này, là có thể giết! Xin thánh nữ minh xét!
Chuyện tới mức này, Chu Đông Dương cũng chỉ có thể báp sát điểm này không thả.
Mặc dù vừa rồi Vân Mộng Chân xuất thủ, xem như là cứu Bạch Nhạc, nhưng hiển nhiên đây chỉ là sự chán ghét của Vân Mộng Chân đối với Bạch Cốt Thần Giáo, có thể không có quan hệ gì với Bạch Nhạc!
Trước đó, Chu Đông Dương đã nhìn thấy một tia sát khí lạnh lùng trong mắt Vân Mộng Chân, nên cho rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo ly gián quan hệ của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.
Cho dù trước đây, giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân có vài phần tình cảm, chỉ sợ bây giờ cũng đã hết sạch sẽ.
Chỉ cần kiên trì nói Bạch Nhạc và vị truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần này có quan hệ, đã đủ để Vân Mộng Chân sinh nghi rồi, cho dù không giết Bạch Nhạc, cũng sẽ khiến cho Vân Mộng Chân phản cảm, chỉ cần nắm chắc điểm này, đã đủ để mình chối bỏ sạch sẽ rồi!
Thậm chí, mượn tay Vân Mộng Chân, triệt để giết chết Bạch Nhạc.
- Chu Đông Dương!
Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên một luồng sát khí khủng bố, bàn tay chợt đè vào chuôi kiếm lần nữa, lành lạnh mở miệng nói:
- Cho tới giờ khắc này, ngươi vẫn còn muốn ngậm máu phun người! Chu Đông Dương, nếu như ngươi không cam lòng, hôm nay chúng ta phân sinh tử ở đây đi!
Trong nháy mắt, kiếm ý phóng lên cao!
- Hừ!
Một tiếng hừ nhẹ giống như tiếng sét chợt vang lên, trong nháy mắt kiếm ý vừa mới xuất hiện trên người Bạch Nhạc, đã bị Vân Mộng Chân mạnh mẽ đè xuống.
- Ai cho phép ngươi động thủ?
Sắc mặt Vân Mộng Chân trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, lạnh giọng mở miệng nói:
- Chuyện liên quan đến truyền nhân Ma Quân, cho dù không có chứng cứ, hắn hoài nghi ngươi, cũng không tính là sai lầm gì lớn!
Nghe được những lời này của Vân Mộng Chân, nội tâm đang lo lắng của Chu Đông Dương, lại buông xuống mấy phần.
Quả nhiên giống như hắn phán đoán, chỉ cần là chuyện liên quan đến truyền nhân Ma Quân và nơi hạ lạc của Côn Ngô Kiếm, sợ rằng cho tới bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông, đều ôm tâm tính thà giết lầm một ngàn, cũng không thể buông tha một cái.
Bạch Nhạc có quan hệ cùng Yến Bắc Thần thật hay không, không quan trọng, chỉ cần có thể khiến cho Vân Mộng Chân hoài nghi giữa bọn hắn có quan hệ, cũng đã đủ để Bạch Nhạc vạn kiếp bất phục.



Bạn cần đăng nhập để bình luận