Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 724 - Nhưng Ta Không Phải Là Tiểu Nữ Nhân (2)



Chương 724 - Nhưng Ta Không Phải Là Tiểu Nữ Nhân (2)




- Tốt, ngươi đã muốn giúp Linh Tê Kiếm Tông, vậy trước tiên xử lý tốt sự tình tông môn khảo hạch đi, mặc dù lần này ta đến Duyện Châu, nhưng sẽ không nhúng tay vào việc này, càng không thiên vị Linh Tê Kiếm Tông.
Vân Mộng Chân lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhẹ giọng nói.
- Ngươi muốn đi Đông Hải sao?
Nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc cũng không nhịn được hỏi.
- Sẽ đi, nhưng không đi cùng các ngươi.
Vân Mộng Chân nhìn về phía trước, nhàn nhạt mở miệng nói.
Nàng hiểu ý tứ của Bạch Nhạc, nhưng không có khả năng lưu lại, dù nàng cũng rất muốn ở thêm với Bạch Nhạc một thời gian ngắn.
Trên thực tế, lần này giúp Bạch Nhạc đánh chết Chu Đông Dương, cũng đã có chút vượt tuyến.
Không phải bản thân nàng sẽ có phiền phức, mà là rất có thể sẽ mang cho Bạch Nhạc phiền toái rất lớn, một khi tin tức truyền đi, không tránh được sẽ có người nói luyên thuyên, dưới loại tình huống này, nếu như nàng còn tiếp tục đi Đông Hải cùng Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông, sẽ thực sự là không trong sạch rồi.
Vân Mộng Chân biết rõ, thế gian này có bao nhiêu thiên tài cố gắng thân cận nàng, thậm chí là muốn thu nàng vào trong phòng.
Những người này chưa chắc dám đi trêu chọc nàng, thế nhưng nhất định sẽ tận hết sức lực đả kích Bạch Nhạc.
Mặc dù bây giờ Bạch Nhạc xuất sắc, nhưng so với những thiên tài đỉnh tiêm nhất kia, vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn, ở loại thời điểm này, đi quá gần Bạch Nhạc, ngược lại sẽ hại Bạch Nhạc.
Huống chi, trừ cái đó ra, thân phận nàng cũng quyết định, nàng phải bảo trì sự trung lập tuyệt đối ở Duyện Châu, không thể biểu lộ bất kỳ khuynh hướng nào.
Hơn nữa, trong lòng Vân Mộng Chân còn có một loại dự cảm.
Lần này nàng hạ đạo lăng sơn, chỉ sợ sẽ có cự kình Chân Ma Đạo, cố gắng ra tay với nàng.
Dưới tình huống này, đi quá gần Bạch Nhạc, sẽ khiến cho Bạch Nhạc gặp tai bay vạ gió.
Nàng tin tưởng, thời điểm gặp phải nguy hiểm, nhất định Bạch Nhạc sẽ không tiếc bất cứ giá nào trợ giúp nàng, nhưng đây không phải là kết quả nàng muốn thấy.
Đúng như nàng nói, cho tới bây giờ nàng không phải là loại tiểu nữ nhân cần người tới che chở, mà là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng.
Vân Mộng Chân dừng một chút, tiếp tục nói:
- Chuyện Bạch Cốt Thần Giáo, ta sẽ xử lý... Nếu như bọn hắn lại dám thò đầu ra, ta sẽ mượn cơ hội này, nhổ cỏ tận gốc!
Vân Mộng Chân nói đến đây, trong mắt không khỏi lộ ra sát khí lạnh như băng!
Trước không nói Bạch Cốt Thần Giáo là tông môn ma đạo tà ác, bản thân là kẻ địch của Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ dựa vào việc đối phương dám ra tay với Bạch Nhạc, là nàng đã không dễ dàng buông tha rồi.
Có chút lời không thể nói, nhưng chuyện thì có thể làm!
Hiện tại chuyện nàng có thể làm cho Bạch Nhạc vốn không nhiều, giải quyết phiền phức Bạch Cốt Thần Giáo, chính là một trong những phương thức trực tiếp nhất.
Đường có dài như thế nào đi nữa cũng sẽ thời điểm có đi hết, huống chi, đường từ hậu sơn trở về, cũng không có dài.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng thời điểm trở về, Hà Diêu vẫn sớm chờ ở chỗ này, nghênh tiếp Vân Mộng Chân đến.
Lúc trở về, Vân Mộng Chân cũng đã khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng kia lần nữa, ngay cả đối với Bạch Nhạc, cũng sẽ không tỏ ra thân thiện, thậm chí không lựa chọn nghỉ ngơi tại Thiên Tâm Phong, mà giống như lúc trước, trực tiếp đi chủ phong nghỉ ngơi.
Từ khi bắt đầu trở lại Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí Vân Mộng Chân không có nói câu nào với Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc chậm rãi trở về Thiên Tâm Phong, ngồi ở dưới ánh trăng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cứ lẳng lặng ngồi dưới đất thất thần như vậy.
- Công tử!
Không biết qua bao lâu, Tô Nhan lặng yên xuất hiện phía sau Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn ngươi, Tiểu Nhan.
Bạch Nhạc quay đầu lại nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng cám ơn.
Có thể tưởng tượng, trong lúc khẩn cấp như này chạy tới, Tô Nhan đã lấy tốc độ thế nào trở về, chuyện này khiến Bạch Nhạc không khỏi có chút hổ thẹn.
- Công tử cũng nói cám ơn với nàng sao?
Tô Nhan ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhạc, nhẹ giọng hỏi.
“...”
Vừa hỏi, liền khiến cho Bạch Nhạc không biết nên trả lời thế nào.
Trên thực tế, người chân chính cứu hắn là Vân Mộng Chân, nhưng thời điểm đối mặt với Vân Mộng Chân, hắn cũng không có nói qua cảm ơn.
Mặc dù cái này chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đủ để chiếu ra nội tâm Bạch Nhạc, hơn nữa, quan trọng nhất là bị tâm tư mẫn cảm của Tô Nhan bắt được.
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, cười khổ một hồi, nhưng cuối cùng không có mở miệng phản bác.
Bạch Nhạc biết rõ Tô Nhan muốn hỏi cái gì, hắn vô pháp hồi đáp, nhưng không muốn giấu giếm Tô Nhan.
Không trả lời, chính là cam chịu.
Thật ra Tô Nhan cũng có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như, dù Vân Mộng Chân cao cao tại thượng, nàng cũng tin tưởng một ngày nào đó, Bạch Nhạc sẽ đuổi theo được bước chân của Vân Mộng Chân, thậm chí là vượt qua Vân Mộng Chân, đạp ở trên đỉnh phong của cái thế giới này!
Ví dụ như, có một ngày Vân Mộng Chân biết thân phận thật của Bạch Nhạc, sẽ có phản ứng thế nào, loại tình cảm này, đã định trước sẽ không có kết quả.
Ví dụ như. ..



Bạn cần đăng nhập để bình luận