Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 881 - Ngạnh Hám Vệ Phạn Dạ (2)



Chương 881 - Ngạnh Hám Vệ Phạn Dạ (2)




Gần như là trong nháy mắt, lực lượng bên trong ngân hoa, liền bị điên cuồng cắn nuốt.
Dường như tôn thân ngoại hóa thân phía sau Bạch Nhạc, cũng bị trùm lên một tầng ngân quang.
Bên trong ngân hoa vốn ẩn chứa sinh cơ vô tận, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, nhưng đột nhiên hôm nay bị Thôn Thiên Quyết cắn nuốt hết một bộ phận, khiến tuần hoàn bị phá vỡ, trong nháy mắt, ngân hoa huyễn lệ dường như bị héo rũ.
- Phốc!
Thần thông bị Thôn Thiên Quyết mạnh mẽ phá giải, một kiếm nhập sơn kia, liền thuận thế rơi xuống, Vệ Phạn Dạ phun ra một ngụm máu, vẻ kiêng kỵ trong mắt càng đậm, nào còn dám dây dưa với Bạch Nhạc, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, phá vỡ sự phong tỏa của Bắc Đẩu Kiếm Trận trốn ra phía ngoài.
- Trốn ư? Ngươi có thể chạy trốn đi đâu?
Trong mắt Bạch Nhạc nổi lên sát khí, hừ lạnh một tiếng, không chút suy nghĩ, trực tiếp tự bạo thân ngoại hóa thân.
- Bạo!
Vừa mới thôn phệ lực lượng ngân hoa, bây giờ chủ động tự bạo, khiến cỗ lực lượng này bắn ngược ra, trong nháy mắt đã ngăn cản Vệ Phạn Dạ đang trốn ra phía ngoài lại.
Sau khi bị làm phiền lần nữa, tốc độ Vệ Phạn Dạ chậm lại rất nhiều.
Cùng lúc đó, Bạch Nhạc cũng bước ra một bước, đột nhiên bên người có vô số kiếm quang bắn ra!
- Kiếm Linh Vũ!
Từ lúc xuất thủ, Bạch Nhạc đã làm tốt dự định diệt khẩu, tự nhiên sẽ không... lưu thủ chút nào, lần này ra tay liên tiếp, mỗi một bước đều vừa khớp, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng!
Trong nháy mắt kiếm vũ huyễn lệ từ không trung rơi xuống, hung hăng giết về phía Vệ Phạn Dạ.
Cho dù Vệ Phạn Dạ rất mạnh, nhưng bị công kích liên tục như vậy, cũng có chút ăn không tiêu, từ khi hắn bước vào Tinh Cung tới nay, chưa từng chiến đấu ức chế như vậy.
Liên tiếp bị thương, khiến một tia hung tính trong lòng Vệ Phạn Dạ hoàn toàn bị kích thích đi ra, hắn đơn giản buông tha ý niệm chạy trốn trong đầu, Tinh Cung chợt nổi lên, một tay cầm kiếm, cứng đối cứng với mưa kiếm đầy trời, xoay người giết về phía Bạch Nhạc.
Tinh Cung trên đỉnh đầu Vệ Phạn Dạ, là một cái Bắc Đẩu Tinh Cung, kiếm quang lưu chuyển, rạng ngời rực rỡ!
Mặc dù cũng là Tinh Cung sơ kỳ, nhưng cái Tinh Cung này, đã tiếp cận trình độ Tinh Cung trung kỳ, nếu như không gặp phải Bạch Nhạc, đổi thành bất kỳ một cao thủ Tinh Cung trung kỳ nào khác, chỉ sợ cũng không đỡ được một kích toàn lực của Vệ Phạn Dạ!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn căn bản không quan tâm những thứ này, không chút suy nghĩ, trực tiếp thôi động Tinh Cung đụng vào.
Tất nhiên cái này là đấu pháp lưỡng bại câu thương, nhưng không nghi ngờ gì nó cũng là đấu pháp giải quyết chiến đấu nhanh nhất.
Bạch Nhạc không biết tình huống hiện tại của Vân Mộng Chân là gì, là gặp phải nguy hiểm, hay là đang trên đường đi, bất kể như thế nào, hắn cũng nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất chém giết Vệ Phạn Dạ, mới có thể rảnh tay đi xử lý sự tình Vân Mộng Chân.
Cho dù vì chuyện này mà phải trả giá nặng nề, cũng sẽ không tiếc.
Oanh!
Hai tòa Tinh Cung hung hăng đụng vào nhau, quả thực loại va chạm kịch liệt kia, giống như muốn phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh.
Vệ Phạn Dạ muốn dùng lối đánh liều mạng này khiến cho Bạch Nhạc có chỗ cố kỵ, cho dù chỉ là vô ý thức tránh ra, cũng có thể tranh thủ được thời gian quý giá nhất cho hắn.
Người khác không rõ, thế nhưng tâm hắn hiểu rõ, một bên khác, Vân Mộng Chân giao thủ cùng Giao Long, nhưng trên thực tế không chiếm được chút lợi gì, nửa đêm cũng là thời điểm lực lượng Giao Long mạnh nhất, một khi phát hiện trong thời gian dài hắn không cách nào đánh chết Yến Bắc Thần, lấy Côn Ngô Kiếm đi, nhất định Vân Mộng Chân sẽ trốn về phương hướng này.
Cho dù tình huống xấu nhất, Yến Bắc Thần chống đỡ được thú triều, thậm chí làm cho hắn không thể làm gì, thì sau trận tranh đấu này, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này Vân Mộng Chân đột nhiên xuất hiện, dựa vào thực lực cường đại, tự nhiên nàng có thể đơn giản đánh chết Yến Bắc Thần, đoạt về Côn Ngô Kiếm.
Bất kể như thế nào, chỉ cần Vân Mộng Chân có thể đoạt lại Côn Ngô Kiếm, liền có thể đứng ở thế bất bại!
Mặc kệ có bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần điểm này không thay đổi, tất cả đều không có vấn đề gì.
Cho nên, sau khi Vệ Phạn Dạ nhận thấy mình đã không cách nào chạy thoát, thì ý niệm duy nhất trong đầu, chính là nghĩ biện pháp kéo dài đợi Vân Mộng Chân chạy tới.
Mặc dù Bạch Nhạc ở trong trạng thái này rất lợi hại, nhưng chỉ cần Vân Mộng Chân chạy tới, liếc mắt là có thể nhìn thấu thân phận!
Cho dù cuối cùng Bạch Nhạc chạy thoát cũng không sao, chỉ cần để Vân Mộng Chân thấy một màn như vậy, cũng đủ để tuyên Bạch Nhạc án tử hình.
Chỉ là, hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, rõ ràng ở ngoài sáng Bạch Nhạc đã chiếm hết ưu thế, chỉ cần hơi lượn quanh một chút, là có thể chắc chắn giành chiến thắng, nhưng vẫn không chút do dự lựa chọn loại đấu pháp lưỡng bại câu thương này.
Điều này cũng làm cho Vệ Phạn Dạ có chút trở tay không kịp, gần như là trong nháy mắt, tiên huyết liền điên cuồng bắn ra!
Cho dù là dùng Tinh Cung chính diện va chạm, thì khi đối đầu Bạch Nhạc đã bại lộ Tinh Cung hoàn chỉnh, hắn cũng vẫn không phải là đối thủ như cũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận