Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 296 - Rằng ta muốn giết ngươi cỡ nào (2)



Chương 296 - Rằng ta muốn giết ngươi cỡ nào (2)




Nếu đã đến nước không thể lui, ngại gì mà không buông ra hết thảy trói buộc, đập nồi dìm thuyền, khoái ý ân cừu!
Trong mắt chớp lóe hàn mang, dù Phá Nam Phi phản ứng chậm đến mấy, lúc này, há lại không biết sự tình tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Ngươi, rốt cuộc ai?
Vù vù!
Chỉ một nhịp thở, tiếng kiếm rền vang, kiếm khí như trường hồng (cầu vồng), khắc này, Bạch Nhạc thậm chí không thèm che giấu linh lực trên người, tử quang vờn quanh, trực tiếp triển hiện ra lực lượng Tử Phủ.
Tay chống kiếm, trong mắt tóe xạ sát cơ, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Bảy năm trước, ngươi bức phụ mẫu ta, dù ngươi không đi tìm, ta cũng sẽ tới tìm ngươi, hôm nay vừa lúc chấm dứt hết thảy!
Bảy năm trước? !
Phá Nam Phi thậm chí còn chưa kịp hồi thần, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã công tới.
Kiếm như cầu vồng!
Đối mặt Phá Nam Phi, Bạch Nhạc há còn dám lưu thủ, vừa ra tay chính là Rút Kiếm Thức, lấy tốc độ nhanh nhất chém ra một kiếm.
Đạo ma song tu!
Khắc này, lực lượng hai nơi Tử Phủ đồng thời được Bạch Nhạc phát động, phối hợp với lực lượng nhục thân của Thông Thiên Ma Thể, cường hành dung hợp hết thảy lại với nhau, hung hãn giết tới Phá Nam Phi.
Đinh!
Kiếm của Bạch Nhạc rất nhanh, nhưng mà, ngón tay Phá Nam Phi lại càng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, đầu ngón tay đã hóa thành một đạo tàn ảnh, keng một tiếng, tinh chuẩn không lầm búng lên mũi kiếm.
- Ngươi là Bạch Nhạc!
Phá Nam Phi rốt cục không ngốc, sau thoáng ngập ngừng, tất cả manh mối liền đã xâu chuỗi lại trong đầu.
Bảy năm trước, hắn tự thân chủ đạo xử lý chuyện Bạch gia, trợ giúp Bạch Thương Hải bức tử đôi vợ chồng kia!
Cái tên ma tu này, ngay từ lần đầu tiên lộ diện đã bắt đầu giúp đỡ Bạch Nhạc, thậm chí vì Bạch Nhạc mà không tiếc đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, điều này nghe qua tựa hồ rất vô lý, nhưng nếu đối phương chính là bản thân Bạch Nhạc, tự nhiên hết thảy liền hợp tình hợp lý.
Đạo ma song tu, một bên có Thông Thiên Ma Công chống đỡ, một bên có kiếm đạo đáng sợ, thực lực như thế, thật có khả năng chém giết Cổ Hiên.
Tất cả manh mối, khắc này tựa hồ chợt trở nên rõ ràng.
Nhưng mà, nghĩ rõ ràng hết thảy, Phá Nam Phi lại cười rộ lên:
- Hay lắm, đạo ma song tu, đây chính là chỗ bất phàm của Thông Thiên Ma Công? Bây giờ, ta càng thêm phần mong đợi.
Trong mắt chớp qua vẻ không đáng, Phá Nam Phi lạnh lùng nói:
- Ngươi cái gì cũng tính rất chuẩn, đáng tiếc, ngươi căn bản không hiểu được, rốt cuộc chênh lệch giữa Linh Phủ và Tinh Cung lớn đến cỡ nào! Từ thời khắc ngươi bước vào đây, ngươi chú định chết chắc. . . Yên tâm, nhanh thôi, ta sẽ khiến hiểu được, cái gì gọi là thống khổ!

Bàn tay đột nhiên thò ra, Phá Nam Phi lại không tránh không né, trực tiếp vươn tay chộp tới mũi kiếm trong tay Bạch Nhạc.
Dù cho hành động này đối với Phá Nam Phi mà nói, trên thực tế cũng tương đối nguy hiểm, song hắn vẫn đủ tự tin có thể đè xuống, hơn nữa, nhân đó triệt để đánh tan lòng tin của Bạch Nhạc.
Thắng, không tính là gì!
Bạch Nhạc vốn là vì báo thù mà đến, làm ra hết thảy cũng đều vì tăng kiếp mã báo thù mà thôi, nếu thành công, những điều này tự nhiên sẽ khiến cho Bạch Nhạc càng thêm sướng khoái, nhưng nếu thất bại, vậy liền ngược lại, sẽ trở thành đả kích với lòng tin của Bạch Nhạc, phá hủy phòng tuyến tâm lý trong lòng hắn.
Chuyện tới nước này, Phá Nam Phi rất rõ ràng, lấy hận ý của Bạch Nhạc đối với mình, dù chết, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn Thông Thiên Ma Công, cách duy nhất chính là dùng thủ đoạn lôi đình, triệt để phá hủy lòng tin của Bạch Nhạc, đánh tan hết thảy phòng tuyến tâm lý.
Cũng chính bởi vậy, hắn mới chọn phương thức bạo lực nhất, trực tiếp nhất để đánh bại Bạch Nhạc.
Đinh!
Tốc độ Phá Nam Phi thực sự quá nhanh, dù Bạch Nhạc biết đối phương tất sẽ ra tay, song vẫn không thể nào tránh được, mũi kiếm va chạm với ngón tay, phát ra tiếng vang thanh thúy, Thu Hoằng Kiếm cứ vậy bị cường hành bắt vào trong tay.
- Thu kiếm!
Trong mắt chớp qua lệ sắc, ma khí khủng bố đột nhiên bạo phát, nháy mắt mũi kiếm run lên liên hồi, dù là Bạch Nhạc, khắc này đều không khống chế được, thoáng chốc liền buông tay.
Bắt lấy mũi kiếm, thu kiếm vào trong tay, vẻ châm chọc trong mắt Phá Nam Phi càng đậm:
- Ngươi căn bản không hiểu được, chênh lệch giữa ngươi ta lớn đến cỡ nào! Cho ngươi cơ hội lại thế nào, để ngươi tính trúng hết thảy lại thế nào, thực lực chính là thực lực.
- Bảy năm trước, Bạch gia ngươi thần phục ta, bảy năm sau, ngươi cũng như thế, chỉ có thể thần phục với ta!
Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, giọng Phá Nam Phi đột nhiên đề cao mấy phần, lớn tiếng quát nói:
- Còn không mau quỳ xuống!
Năm tiếng sau cùng đó như tiếng sét đột nhiên nổ vang trong đầu! Dưới uy hiếp như thế, chỉ cần khí thế bị chế áp, khả năng căn bản không cần suy nghĩ liền sẽ vô thức trực tiếp quỳ xuống.
Đối với Phá Nam Phi mà nói, chỉ cần Bạch Nhạc quỳ xuống, hắn liền tự tin khống chế được cục diện.
Trên thực tế, chỉ riêng với dư ba từ tiếng quát vừa rồi, liền trực tiếp chấn nhiếp tâm thần Tô Nhan, dù không phải phát ra nhắm đến Tô Nhan, song Tô Nhan vẫn không làm chủ được mình, mất giác quỳ xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận