Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1047 - Một Tiếng Long Ngâm (2)



Chương 1047 - Một Tiếng Long Ngâm (2)




Dù sao trước đây Bạch Nhạc bố trí cái ảo trận này, cũng chỉ nghĩ đến tác dụng trang trí mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác phần kiêng kỵ trong lòng này, lại làm cho La Tiêu không dám xông vào.
- Hóa ra còn một người không sợ chết, hắc hắc! Ngươi không nói ra, ta ngược lại đã quên, ngươi chính là nữ nhân Thất Tinh Tông kia?
La Tiêu nhìn chằm chằm vào trong sân, cười lạnh nói:
- Làm sao, ngươi bị Thận Lâu Vương cướp đoạt, biến thành nữ nhân của hắn, nghiện rồi hay sao?
- Không sợ nói cho ngươi biết, sợ là bây giờ Thận Lâu Vương đã chết! Các ngươi không cần trông cậy vào hắn có thể cứu các ngươi!
Thanh âm La Tiêu chợt biến thành lạnh lùng, trầm giọng uy hiếp nói:
- Hiện tại các ngươi đi ra, ta có thể bảo đảm, cho các ngươi một cái thể diện, để các ngươi ở lại bên cạnh ta, làm nữ nhân của ta! Nhưng nếu một mực không chịu giác ngộ... Vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác, nhiều huynh đệ như vậy, tuyệt đối có không ít người muốn âu yếm, chỉ không biết, các ngươi có thể thừa nhận hay không.
Nói đến đây, đám người cũng phối hợp phát ra tiếng cười to.
- Súc sinh, các ngươi chết không yên lành!
Mạc Hàn nằm trên mặt đất, nhưng vẫn la mắng.
- Súc sinh?
La Tiêu chậm rãi đi tới bên người Mạc Hàn, sau đó nhấc hắn lên, bàn tay chợt dùng sức, mạnh mẽ bẻ gãy từng ngón tay của Mạc Hàn!
- Phế vật, ta ngược lại muốn nhìn một chút, có phải đầu khớp xương ngươi cứng hơn so với miệng lưỡi ngươi hay không!
Mạc Hàn bị đau, nhất thời kêu lên thảm thiết, nhưng chỉ kêu một tiếng, Mạc Hàn liền hiểu ra dụng ý của La Tiêu, lúc này mạnh mẽ ngừng lại.
- Bùi sư tỷ, đừng quản ta, ta chết cũng không sao, tuyệt đối không thể để súc sinh này làm bẩn sự thuần khiết của ngươi!
Toàn thân Mạc Hàn phát run, từng giọt mồ hôi hột không ngừng rơi xuống, thậm chí giọng nói cũng đều run rẩy, nhưng vẫn không có chút ý tứ khuất phục nào.
Đúng là luận thực lực, Mạc Hàn không bằng La Tiêu.
Nhưng có một điểm, Mạc Hàn tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, đó là tâm ý đối với Bùi Tuyết Tê, hơn nữa tính khí cực kỳ cứng cỏi, căn bản sẽ không bởi vì sợ hãi và thống khổ mà khuất phục!
Quả thực chính là một bộ xương cứng!
- Mạc Hàn sư đệ!
Bùi Tuyết Tê trong sân nhỏ, nhìn Mạc Hàn bị dằn vặt, cũng không khỏi cắn chặt môi, chảy ra một mảnh huyết sắc, nhưng cánh tay nàng lại bị Hà Tương Tư gắt gao kéo lại.
- Bùi cô nương, vô dụng, coi như ngươi đi ra ngoài cũng không cứu được hắn... Sẽ chỉ làm ngươi rơi vào trong hiểm cảnh!
Hà Tương Tư lôi kéo Bùi Tuyết Tê, nhẹ giọng nói:
- Ta không tin, Thận Lâu Vương chết thật... Chỉ cần chờ hắn trở về, nhất định chúng ta sẽ không có việc gì!
Mấy ngày nay ở chung, Hà Tương Tư không còn sợ Thận Lâu Vương nữa, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có chút cảm kích.
Không biết vì sao, mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy trên người đối phương có một loại cảm giác quen thuộc, giống như bất kể là thời điểm nào, cũng có thể cho người ta một loại cảm giác tin cậy.
Thậm chí có đôi khi, Hà Tương Tư còn sinh ra một loại cảm giác ngẩn ngơ, giống như Thận Lâu Vương lạnh lùng kia... Chính là Bạch Nhạc!
- Ngao!
Gần như cùng lúc đó, đột nhiên phía chân trời vang lên một tiếng long ngâm!
Vô ý thức ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong bầu trời đêm xa xa, có một con Giao Long màu trắng phá không nay đến, trên lưng còn mơ hồ lộ ra một bóng ma hắc sắc!
Trong nháy mắt, nội tâm La Tiêu lộp bộp một tiếng, đột nhiên hiện lên một loại dự cảm bất tường.
Lấy tốc độ của Bạch Giao, từ lúc tiếng long ngâm kia vang lên đến khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng chỉ trong chốc lát.
Trong nháy mắt từ trên người Bạch Giao rơi xuống, ánh mắt Bạch Nhạc liền dừng lại ở trên người Mạc Hàn!
- Bái kiến Thận Lâu Vương!
Mí mắt La Tiêu giật mạnh, là người thứ nhất hành lễ nói.
Bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, vì sao Thận Lâu Vương còn sống trở về, hơn nữa còn trở về sớm hơn so với người khác một bước, hiển nhiên kết quả này đã phá vỡ nhận thức của hắn.
- Bái kiến Thận Lâu Vương!
Trong nháy mắt, những người khác đều trực tiếp quỳ xuống, giờ khắc này nhìn thấy Thận Lâu Vương trở về, đáy lòng những người này quả thực đều hối hận muốn xanh.
Cái gì mà Thận Lâu Vương khó bảo toàn bản thân?
Con mẹ nó, đây chính là Thận Lâu Vương đã chết của ngươi sao? Không nên lừa người khác như vậy chứ!
Bây giờ ngay cả La Tiêu cũng đã cúi đầu, làm sao bọn hắn còn dám chống đối, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Thận Lâu Vương trút hết tức giận trên người La Tiêu, không để ý tới bọn hắn mới tốt, dù sao người tham dự cũng nhiều, pháp bất trách chúng, chỉ cần không làm chim đầu đàn, chưa chắc đã bị trả thù.
- Sư tôn, đệ tử bái kiến sư tôn!
Nhìn thấy Bạch Nhạc trở về, Mạc Hàn nhất thời quỳ rạp xuống đất, không để ý đến toàn thân là vết máu, không ngừng dập đầu với Bạch Nhạc:
- Sư tôn, xin vì đệ tử, vì Bùi sư tỷ làm chủ!
Nói xong, hai người Bùi Tuyết Tê, Hà Tương Tư cũng từ trong tiểu viện đi tới, hành lễ với Bạch Nhạc nói.
Mặc dù trở về muộn, nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh bây giờ một chút, cũng đoán được chuyện gì xảy ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận