Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1190 - Thư Khánh Dương (2)



Chương 1190 - Thư Khánh Dương (2)




Ánh mắt nhìn Diệp Lăng Vân, Mặc Kình không khỏi hơi đánh giá.
Không thể không nói, Diệp Lăng Vân làm như thế này xác thực là làm hại quá nhiều người. Vốn dĩ có thể nói riêng, bây giờ lại làm mọi người đều biết, đã mất đi tính tư mật.
Chờ lần này ra khỏi cấm địa thượng cổ, sợ là không biết bao nhiêu người sau khi biết được chân tướng sẽ tức tới hộc máu.
Có điều, Mặc Kình cũng rất tò mò. Thư Khánh Dương, hoặc có lẽ là Đại Càn Vương Triều bây giờ đối với thế cục chính ma rốt cục là có thái độ gì.
Đương nhiên, Thư Khánh Dương cũng không thể đại biểu cho Đại Càn Vương Triều, nhưng chỉ cần gã mở miệng cũng như ếch ngồi đáy giếng, có thể có được chút tin tức hữu dụng.
Từ một mức độ nào đó, chuyện này so với được mất nhất thời ở cấm địa thượng cổ thì quan trọng hơn.
...
- Có lời gì, Khánh Dương công tử đừng ngại nói thẳng.
Chân mày nhướng lên, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
- Thật ra... ngươi chính là Bạch Nhạc đi?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Thư Khánh Dương đột nhiên nói.
- Ngươi nói gì, ta không hiểu.
Không chút nhúc nhích, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp.
- Khánh Dương công tử, tiếng xưng hô này chỉ có người quen biết ta mới có thể dùng! Nếu ngươi chỉ là Yến Bắc Thần thì không lý nào lại biết.
...
Hơi khựng lại, Bạch Nhạc không khỏi thầm hô một tiếng, tính sai rồi.
Cách gọi Khánh Dương công tử này bản thân hắn và Ngô Văn Uyên quen gọi, nhưng nếu bình thường xác thực phải xưng hô Thư huynh mới đúng.
Có điều, chỉ bằng điểm này, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không thừa nhận.
- Chỉ là một cách xưng hô, có gì đáng kể đâu.
Khoát khoát tay, Thư Khánh Dương tiếp tục nói:
- Bây giờ chỉ có hai chúng ta, những câu lệ này không cần phải nói nữa! Ta cũng không cần ngươi thừa nhận, có một số việc cũng không cần chứng cứ!
- Ngươi muốn làm gì, ta không quan tâm! Tranh đoạt cơ duyên trong cấm địa thượng cổ vốn là dựa vào bản lĩnh của mình, ngươi và ta thậm chí có thể trở thành minh hữu!
Ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào nội tâm của Bạch Nhạc, Thư Khánh Dương chậm rãi nói tiếp:
- Ta có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này, cũng không cần ngươi hồi báo ta! Chỉ cần ngươi hứa hẹn, sau này sau khi rời khỏi đây vẫn sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ Ngô Văn Uyên là đủ rồi! Giao dịch này, ngươi thấy sao?
Quyền lợi của Thư Khánh Dương đã sớm buộc chung với Ngô Văn Uyên, một mình Bạch Nhạc không đủ phân lượng để gã nhượng bộ, nhưng nếu thêm cả Yến Bắc Thần thì coi như ổn rồi.
Có mấy lời, gã không cần nói, cũng không thể nói.
Nhưng chỉ cần Bạch Nhạc bằng lòng giúp đỡ Ngô Văn Uyên, có một số việc... cũng không cần vạch trần.
Ví dụ như... lúc cần thiết, hủy diệt Đạo Lăng Thiên Tông!
Trong nháy mắt, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời xuất hiện vô số suy nghĩ.
Rất hiển nhiên, Thư Khánh Dương dường như đã chắc chắn hắn là Bạch Nhạc, lúc này chỉ cần hắn tỏ thái độ thì sẽ gián tiếp thừa nhận.
Thành thật mà nói, Bạch Nhạc không muốn để bất kỳ người ngoài nào biết thân phận này, cho dù trong lòng hắn cũng biết, hai tầng thân phận này đã không thể che giấu lâu được nữa.
Nhưng mà... không thể không nói, đề nghị của Thư Khánh Dương với Bạch Nhạc quá dụ dỗ.
Mới dồn toàn lực tập sát Tư Đồ Lăng Phong, hiện giờ Bạch Nhạc vẫn chưa khôi phục, trạng thái này cho dù gặp phải ai cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ thêm một lần liều mạng mà thôi.
Thời điểm này, Thư Khánh Dương muốn kết minh với hắn là chuyện cực kỳ có lợi với việc hóa giải tử cục trước mắt.
Đây quả thực là chuyện có lợi hơn giết một cao thủ.
Suy nghĩ thiệt hơn xong, Bạch Nhạc rốt cục đưa ra lựa chọn.
- Người không phạm ta ta không phạm người! Ta vốn không oán không cừu với Đại Càn Vương Triều, còn như giúp đỡ ai... vậy phải xem Khánh Dương công tử có bao nhiêu thành ý.
Lời nói này rất mơ hồ, vừa đồng ý cũng vừa thờ ơ.
- Ta không tiện xuất thủ với người trong chính đạo, sau kiếp vân, ta có thể giúp ngươi kìm chân một tên thiên tài ma đạo.
Trên mặt nở nụ cười hài lòng, Thư Khánh Dương nhẹ giọng đáp.
Khi chưa lộ kế hoạch, Đại Càn Vương Triều dĩ nhiên vẫn là thế lực chính đạo. Thư Khánh Dương muốn giúp Bạch Nhạc cũng chỉ có thể xuất thủ trong phạm vi cho phép, cố gắng giảm phiền phức.
Đương nhiên, kết quả đối với Bạch Nhạc cũng không khác mấy.
- Xoạt!
Ngay khi Bạch Nhạc và Thư Khánh Dương nói chuyện, sóng biển chợt tách ra, Vân Mộng Chân lướt sóng mà tới.
Nhìn thấy Vân Mộng Chân, chân mày của Thư Khánh Dương không khỏi nhướng lên, sắc mặt có phần khó coi.
Gã không ngại liên thủ với Bạch Nhạc, tuy nhiên lại tuyệt đối không muốn đối mặt với Vân Mộng Chân.
Cho dù là thực lực bản thân hay là thân phận của Vân Mộng Chân đều làm gã không muốn động vào. Dường như trong vô thức, Thư Khánh Dương âm thầm lui xa một khoảng.
Khác với Thư Khánh Dương, nhìn thấy Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên thấy ấm áp.
Thậm chí không cần nói, gặp Vân Mộng Chân ở đây đã đủ để chứng minh tất cả.
Thần giao cách cảm!
Bạch Nhạc hoàn toàn có thể khẳng định, khi thấy kiếp vân, Vân Mộng Chân đã ý thức được nguy hiểm khác, đồng thời đưa ra lựa chọn giống hắn.
Trên mặt không có vẻ gì, Vân Mộng Chân chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Thư Khánh Dương.
- Bái kiến thánh nữ!
Khẽ khom người, Thư Khánh Dương trầm giọng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận