Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1213 - Một Cái Đổ Cùng... Đại Thế



Chương 1213 - Một Cái Đổ Cùng... Đại Thế




Đừng thấy dáng vẻ Mặc Kình giống như rất dễ nói chuyện, đó là bởi vì có Diệp Lăng Vân ở đây, còn vị Chưởng Giáo chân nhân này ở trước mặt hắn, cũng chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, còn không có tư cách bình khởi bình tọa với hắn.
Dường như đã sớm đoán được phản ứng của Mặc Kình, nên chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông vẫn nhẹ giọng nói:
- Tự nhiên vãn bối không có tư cách đánh cược cùng Ma Quân, thế nhưng... sao Ma Quân không nghe tiền đặt cược của vãn bối trước một chút?
Con mắt Mặc Kình hơi nheo lại, lúc này mới quan sát vị Chưởng Giáo chân nhân này một lần nữa, chậm rãi mở miệng nói:
- Có chút ý tứ, bản quân nhớ, ngươi là đệ tử của Lăng Vân lão nhi, tên là Ninh Giang, trước đây khi thấy ngươi, ngươi chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi!
- Ninh Giang xin ra mắt tiền bối!
Ninh Giang khẽ khom người, bình tĩnh hành lễ nói.
Lần này, hắn không lấy thân phận chưởng giáo Đạo Lăng nữa, mà lấy thân phận đệ tử Diệp Lăng Vân tới hành lễ.
- Nói đi!
Mặc Kình không tiếp tục làm khó Ninh Giang nữa, nhàn nhạt mở miệng nói.
Hắn cũng tò mò, Ninh Giang dựa vào cái gì có nắm chắc có thể đả động được hắn.
Ninh Giang chậm rãi đứng dậy, trong mắt lộ ra một vệt sắc bén, trầm giọng nói:
- Nếu ta không đoán sai, Ma Quân chỉ có một vị truyền nhân là Mặc Vũ này?
Mí mắt Mặc Kình hơi nhảy lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám uy hiếp bản quân?
- Không dám, nhưng ta thân là chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông, có tư cách uy hiếp Ma Quân!
Lúc này Ninh Giang ngẩng đầu lên, cũng không còn vẻ khiêm tốn trước đó nữa, mà lộ ra một đạo khí thế khó diễn tả được!
Đây chính là bá khí mà chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông phải có.
Phóng mắt khắp nơi, bất kể là ai, vị chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông này đều có tư cách uy hiếp.
Mặc Kình liếc mắt nhìn Ninh Giang thật sâu, rốt cuộc vẫn phải trầm mặc xuống.
Nếu là trước đây, hắn hạ quyết tâm, xác thực có thực lực đánh chết Ninh Giang, nhưng hôm nay, nhưng hắn đã dùng cơ hội xuất thủ một lần cuối cùng mạnh mẽ mở ra thượng cổ cấm địa, mặc dù bây giờ không dám nói hoàn toàn không có lực đánh một trận, nhưng thực lực đã sớm giảm bớt nhiều, căn bản không làm gì được đối phương.
- Đạo Lăng Thiên Tông, hắc hắc!
- Ma Quân cho rằng, nếu quyết tâm, nhất định phải giết Mặc Vũ, hắn có thể chạy thoát sao?
Ninh Giang bình tĩnh đón nhận ánh mắt Mặc Kình, hỏi lần nữa.
- Sinh tử có thiên mệnh, không sống được, là thực lực hắn không đủ, chẳng trách người bên ngoài!
Mặc Kình không nhúc nhích chút nào, lần nữa mở miệng nói.
- Quả nhiên... người Ma Quân thực sự muốn bảo vệ, dĩ nhiên là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Trong mắt Ninh Giang lộ ra vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Con ngươi Mặc Kình hơi co rụt lại, cho đến giờ phút này, hắn mới thật sự hiểu được dụng ý của Ninh Giang, Ninh Giang đang lấy phương thức này tới xác nhận tâm ý của hắn.
Với lại, dù sao Mặc Kình cùng già rồi, tư duy phản ứng chậm một nhịp, lúc này mới chân chính bị Ninh Giang nhìn thấu tâm tư.
Thế nhưng Mặc Kình là nhân vật nào, chỉ thất thần trong nháy mắt, liền phản ứng kịp:
- Đúng là có vài phần nhanh trí, thế nhưng dù như vậy... Thì đã sao?
- Nếu phải lựa chọn một người giữa Bạch Nhạc và Mặc Vũ thì sao?
Ninh Giang không để ý đến thái độ Mặc Kình chút nào, tiếp tục mở miệng lần nữa.
Câu hỏi này vừa ra, cuối cùng cũng khiến cho Mặc Kình hơi chậm lại!
Hắn thật sự muốn bảo vệ Bạch Nhạc, nhưng dù sao Mặc Vũ cũng là truyền nhân hắn đích thân bồi dưỡng, nếu nói hắn không thèm quan tâm Mặc Vũ sống chết, tự nhiên là nói dối.
Trước khi tới, hắn cũng đã làm ra một loạt an bài tương ứng, bảo đảm bất kể kết quả như thế nào, đều có thể cam đoan đại đa số thiên tài Ma Đạo toàn thân trở ra.
Nhưng trước khi hắn tới, thật sự không nghĩ đến vị truyền nhân Ma Quân Bạch Nhạc này lại xuất sắc đến như vậy, khiến cho hắn nguyện ý dốc hết toàn lực tới bảo vệ.
Kể từ đó, vấn đề Ninh Giang hỏi thật sự có ý nghĩa rồi.
Thời điểm chỉ có thể bảo vệ một trong hai người Bạch Nhạc và Mặc Vũ, hắn nên chọn lựa như thế nào?
Đương nhiên, cho dù hắn toàn lực bảo vệ, cũng chưa chắc có thể bảo vệ được, nhưng ít ra có hắn trợ giúp, sẽ có hơn vài phần sinh cơ.
Lý trí và tình cảm!
Thời điểm đặt hai vấn đề này chung một chỗ so sánh, Mặc Kình không thể không thừa nhận, hắn có khuynh hướng tình cảm.
Không chờ Mặc Kình hồi đáp, Ninh Giang đã tự mình nói:
- Đây cũng là tiền đặt cược giữa ta và Ma Quân! Nếu như Ma Quân thắng, ta cam đoan không xuất thủ với Mặc Vũ, thả hắn bình yên rời đi!
Giang Ninh dừng một chút, tiếp tục nói:
- Ngược lại, ta cũng muốn Ma Quân cam đoan... Không nhúng tay vào sự tình Bạch Nhạc!
Trong mắt lộ ra một vệt sắc bén, Ninh Giang lạnh giọng nói:
- Ta cũng không sợ cho Ma Quân biết... Ta phải giết Bạch Nhạc! Bất kể trả giá gì, ta cũng sẽ không để cho Bạch Nhạc còn sống đi xuống Đạo Lăng Sơn!
Những lời này, Ninh Giang cũng nói chắc như đinh đóng cột, không để lại chút chỗ trống nào.
Nói là đánh cược cùng Mặc Kình, nhưng trên thực tế, Ninh Giang đang mượn cơ hội này, cho Mặc Kình, cũng cho các cự phách Ma Đạo thấy thái độ phải giết Bạch Nhạc!



Bạn cần đăng nhập để bình luận