Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 328 - Tuyệt vọng (2)



Chương 328 - Tuyệt vọng (2)




Những hỏa diễm này, ở trong tay Hà Tương Tư liền giống như sủng vật được thuần hóa, như cánh tay được nối dài.
Dù là Bạch Nhạc, chứng kiến uy thế như vậy, trong lòng đều không khỏi tán thán.
So với thủ đoạn bình thường, đạo pháp khống chế linh lực càng thêm tinh tế, càng thêm linh hoạt, tựa hồ cũng càng khó đối phó.
Đương nhiên, tu hành đạo pháp dẫn đến thân thể bản thân tương đối giòn yếu, đây là nhược điểm trí mạng.
Nếu gặp phải đối thủ không bằng mình, tự nhiên dễ dàng tạo được hiệu quả nghiền ép, nhưng nếu thực lực tương đương, khả năng liền sẽ rất nguy hiểm.
Đạo lý vô cùng đơn giản, đối phương có thể sai lầm, chịu hai ba công kích từ ngươi, lại chẳng qua chỉ là chút tổn thương, nhưng một khi ngươi bị đối phương nắm chặt cơ hội áp sát đi qua, khả năng cao liền sẽ bị một kích chí mạng.
Lấy Hà Tương Tư làm tỷ dụ, nếu giao thủ với Bạch Nhạc, trong tình thế xuất hết toàn lực, dựa vào sự cường hãn của Thông Thiên Ma Thể, hắn có thể ngạnh kháng công kích từ đối phương, lấy bị thương làm đại giá, cường hành cận thân, tung ra một kiếm trí mạng!
Đương nhiên, trên đời này, thuật thối thể có thể ở Linh Phủ Cảnh liền làm ra được ngạnh khánh công kích sợ rằng cũng là phượng mao lân giác, chí ít trừ Thông Thiên Ma Thể ra, Bạch Nhạc căn bản không biết có bất kỳ công pháp nào có thể làm được điều tương tự.
Mạc Vô Tình tuy lợi hại, nhưng hiển nhiên chưa lợi hại tới mức đó.
Như thế, chiến cuộc liền rất dễ dàng sa vào thế trận giằng co, Hà Tương Tư không công phá được phòng ngự của đối phương, tương tự, Mạc Vô Tình cũng không cách nào cường hành đột phá Hỏa Lăng triền quấn để áp sát Hà Tương Tư.
Chỉ dựa vào trận chiến này liền có thể nhìn ra Hà Tương Tư lợi hại, thực lực hoàn toàn đủ để xếp hạng top mười trong đệ tử Thất Tinh Tông.
Chỉ là. . . e rằng thực lực Mạc Vô Tình không đơn giản chỉ có vậy.
Chí ít, lấy thực lực mà Mạc Vô Tình phát huy ra bây giờ thì thấy, sợ là còn xa mới xứng được với thân phận đệ tử Huyết Ảnh Ma Quân.
Thực lực như thế, vô luận là Lý Phù Nam hay Cổ Hiên đều tuyệt đối có thể đánh thắng.
Ngay lúc Bạch Nhạc còn đang trầm tư, trong biển lửa, giọng Mạc Vô Tình mang theo mấy phần khinh miệt lần nữa vang lên:
- Hà tiên tử, nếu ngươi chỉ có thế này, hôm nay sợ là không về được rồi! Ngoan ngoãn lưu lại đây cho ta!
Dứt lời, trong biển lửa chợt nổi lên từng hồi gió xoáy màu máu, cả người Mạc Vô Tình phảng phất như hóa thành một bộ phận của gió xoáy màu máu, hung hãn thổi tán liệt diễm, cuốn thốc về phía Hà Tương Tư.
Gió xoáy này không phải ma khí đơn thuần, mà là công kích xen lẫn giữa kiếm khí và kiếm ý khủng bố.
Trong một kích này, Hà Tương Tư thậm chí cảm nhận được một loại lực lượng giống như Tinh Cung, đó là một loại nghiền ép tuyệt đối! Vô luận là biển lửa xung quanh, hay là Hỏa Lăng trong tay nàng, đối mặt với một kiếm này đều không thể dẫn lên bất cứ tác dụng nào, có thể nói khẽ đụng liền vỡ!
Khắc này, Hà Tương Tư không khỏi thốt nhiên biến sắc.
Trước lúc tới nàng đã biết chuyến này sợ rằng sẽ không quá dễ dàng, nhưng lại nghĩ, trong Huyết Ảnh Ma Tông, đối tượng khiến nàng thực sự kiêng sợ chỉ có mỗi Cổ Hiên, nghe đồn Cổ Hiên và Phá Nam Phi đang bế quan, đã lâu không gặp, lúc này mới dám nhận nhiệm vụ tới đây.
Lại không ngờ, thực lực đối phương chẳng hề yếu thua Cổ Hiên chút nào! Đối mặt đối thủ như thế, nàng căn bản không có bất kỳ phần thắng nào cả.
Đối mặt với kiếm này, lưu lại cho nàng chỉ có tuyệt vọng!

Vù vù!
Mũi kiếm rung lên, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, trực tiếp xuất hiện trước người Hà Tương Tư.
Gió xoáy cuốn thốc tới đột nhiên ngưng trệ, cứ vậy bị một kiếm kia cường hành đâm vụn, hóa thành từng điểm huyết sắc, sát qua bên người Hà Tương Tư rồi sau đó tiêu tán.
Trong gió xoáy, hai mũi kiếm chạm nhau, phối hợp như xiếc.
Oanh!
Nháy mắt khi va chạm diễn ra, cả người Bạch Nhạc tức tốc bay ngược ra sau, chỉ là lúc thối lui, Bạch Nhạc lại tiện tay ôm lấy Hà Tương Tư, hai người đồng thời bị lực phản kích đánh bay, trượt đi hơn mười thước trên không trung mới triệt tiêu hết dư lực.
- Phốc!
Phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo trắng trước ngực, thẳng đến khắc này, Hà Tương Tư mới đột nhiên hồi thần.
- Tiểu Nhạc!
Vốn đã gần sát tuyệt cảnh, tựa hồ đang nhắm mắt chờ chết, lại làm sao cũng không ngờ, nháy mắt khi mũi kiếm sắp đâm vào người, Bạch Nhạc chợt lao lên, cường hành giúp nàng ngăn lại một kiếm kia.
Hết thảy diễn ra thực sự quá nhanh, nhanh đến mức dù là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường đều không kịp phản ứng.
- Kiếm chiêu tinh diệu lắm, là ta coi thường ngươi.
Lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc và Hà Tương Tư, Mạc Vô Tình khẽ nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng nói.
Đối mặt một kiếm vừa rồi, hắn không tiếc ngôn từ tán thưởng, lại không phải thật coi trọng Bạch Nhạc đến đâu, mà xuất phát từ tự tin tuyệt đối với bản thân.
Bạch Nhạc có thể tiếp được một kiếm này, không phải là bởi Bạch Nhạc thật có được thực lực đương cự với hắn, mà là rất nhiều yếu tố xảo hợp vừa khéo tụ lại một nơi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận