Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 797 - Điều kiện của Bắc Đẩu Tinh Cung (2)



Chương 797 - Điều kiện của Bắc Đẩu Tinh Cung (2)




Nhiều khi, bản thân chuyện này chính là một loại nội tình của tông môn.
Lấy Linh Tê Kiếm Tông nói luôn, lúc trước khi Linh Tê Kiếm Tổ còn sống, đó là uy phong bực nào, thậm chí quả thật là rất có khí phách xông lên thiên tông, nhưng kết quả thì sao?
Linh Tê Kiếm Tổ kinh tài tuyệt diễm, nhưng nội tình của Linh Tê Kiếm Tông bây giờ lại quá kém, Linh Tê Kiếm Tổ chết một cái là gần như sụp đổ, chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm, đã gần như suýt chút nữa không giữ được tư cách Huyền cấp tông môn rồi.
Nếu như lúc trước họ cũng giống như Thất Tinh Tông hay là Bắc Đẩu Tinh Cung, kết thiện duyên rộng rãi, có lẽ sẽ là một cảnh tượng khác rồi.
- Rất tốt!
Trần Kiếm Phong gật đầu hài lòng, chậm rãi nói:
- Ngươi có thể đồng ý những chuyện này, coi như là bản tông đã kết một phần thiện duyên với ngươi rồi, những bồi thường khác ta cũng không đề cập đến nữa. Chẳng qua, sau này nếu đệ tử của bản tông đến Thanh Châu, cũng xin Bạch phủ chủ trông nom đôi phần.
- Chuyện này là hiển nhiên rồi, Bạch Nhạc thân là khách quý của Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu có đệ tử đến Thanh Châu, đương nhiên có thể tới tìm ta, không khác gì trở lại tông môn.
Bạch Nhạc hơi gật đầu, đồng ý lần nữa.
Chuyện này cùng có lợi.
Phủ chủ Thanh Châu như hắn căn cơ cũng bất ổn, đối với Bạch Nhạc, kết duyên tốt với các phương cũng là một chuyện có lợi, đương nhiên không có lý gì phải từ chối.
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Bạch phủ chủ… Hậu sinh khả úy*!
*Hậu sinh khả úy: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
Trần Kiếm Phong nhìn dáng vẻ ung dung này của Bạch Nhạc, không khỏi thờ dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Sau khi chấm dứt sát hạch tông môn, nếu Bạch phủ chủ rảnh rỗi, không ngại đến bản tông một chuyến chứ?
- Được!
Bạch Nhạc gật đầu, lập tức đáp:
- Nghe danh Vệ sư huynh đã lâu, vẫn luôn không có duyên gặp được, nếu có cơ hội, Bạch Nhạc cũng muốn mở mang kiến thức phong thái của Vệ sư huynh một chút.
Nhắc tới Vệ Phạm Dạ, sắc mặt của Trần Kiếm Phong lập tức tốt hơn nhiều, mặc dù Bạch Nhạc xuất sắc, nhưng trên thực tế, trong lòng những người thuộc Bắc Đẩu Tinh Cung, hắn vẫn không thể sánh với Vệ Phạm Dạ, thậm chí cho dù là vị Mâu Kình Thần được xưng là nổi danh cùng Vệ Phạm Dạ kia, trên thực tế cũng chẳng được đặt vào trong mắt.
- Sẽ có cơ hội. Vào lúc đại hội Đạo môn, nói không chừng các ngươi sẽ còn có cơ hội giao thủ cũng không chừng.
Trần Kiếm Phong bật cười lớn, cũng không ở thêm mà quay người bỏ đi.
Đã bàn điều kiện xong xuôi rồi, hơn nữa bản thân chuyện gặp mặt Bạch Nhạc ở trong hoàn cảnh này đã bày tỏ một loại thái độ, đã đạt đến mục đích cả rồi, đương nhiên không cần thiết phải dừng chân thêm nữa.
Theo việc Bắc Đẩu Tinh Cung tỏ thái độ, rất nhiều những tông môn khác cũng từng người tới bái phỏng đề làm dịu quan hệ, dù sao, ngoại trừ loại tông môn hoàn toàn không thể quay trở lại như Lương Sơn Kiếm Tông, một vài tông môn khác trước đó cũng không có quá nhiều xung đột với Linh Tê Kiếm Tông, một chút mâu thuẫn nhỏ, hóa giải đương nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chuyện này nhìn như rất nhiễm lợi ích, nhưng trên thực tế, đây mới chính là tình trạng bình thường của giới tu hành.
Mặc dù giữa đôi bên cũng có cạnh tranh và xung đột, nhưng đối với Huyền cấp tông môn, bản thân ý hợp tác thật ra lại quan trọng hơn nhiều.
Điều khác nhau chỉ là, Linh Tê Kiếm Tông trước đó như mặt trời sắp lặn, không ai nhìn lên mà thôi.
Những việc vặt này đương nhiên không cần Bạch Nhạc đi xử lý, Hà Diêu đã làm tốt hết rồi.
Tỷ thí ngày hôm nay kết thúc, lúc này Bạch Nhạc mới tìm một cơ hội đi đến bái kiến Vân Mộng Chân.
Trên thực tế, đối với Bạch Nhạc, bây giờ hắn trở về rồi, người hắn muốn gặp nhất chính là Vân Mộng Chân, chỉ là có một vài tình cảm không thể nào bày tỏ ra mà thôi.
- Bạch Nhạc bái kiến Thánh Nữ.
Bạch Nhạc bước tới viện mà Vân Mộng Chân ở, nhẹ giọng gọi.
Cho dù là ở Đông Hải Tiên Đảo, cũng tự có người sắp xếp đệ tử đến để hầu hạ Vân Mộng Chân, hơn nữa, Vân Mộng Chân cũng không tiện tự gặp mặt riêng với người nào đó, nếu không thì sẽ gây nên một vài phiền phức không đáng có.
- Chuyện ở biển Đông, đa tạ tương trợ!
Vân Mộng Chân ngồi xuống, sau khi được thị nữ dâng trà lên, lúc này nàng mới mở miệng.
- Thánh nữ khách sáo rồi, Bạch Nhạc chịu đại ân của thánh nữ, không cần báo đáp, có thể làm một chút việc vì thánh nữ là phúc của ta.
Bạch Nhạc cung kính đứng dậy hành lễ, hắn tạm dừng một chút, tiếp tục nói:
- Chuyện có liên quan đến Bạch Cốt Thần Giáo, ta còn có một chút manh mối muốn nói với thánh nữ, không biết có thể…
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Vân Mộng Chân gật đầu, quét mắt liếc người khác một cái, khẽ ra lệnh.
Vân Mộng Chân thấy người khác lui xuống hết rồi, lúc này mới liếc mắt nhìn Bạch Nhạc:
- Bản lĩnh bịa đặt tăng lên rồi nhỉ!
- ...
Bạch Nhạc trợn mắt, tức giận nói:
- Không thì ta phải nói là, ta quý mến Vân tiên tử, muốn tự thổ lộ hay sao?
- Được, ta nghe đây, bây giờ ngươi bắt đầu đi.
- ...
Trán Bạch Nhạc nhất thời tối sầm lại, quả thật là buồn bực muốn hộc máu, bắt đầu từ khi quen biết Vân Mộng Chân, trong chuyện đấu võ mồm này, cho tới bây giờ mình không thắng nổi nàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận