Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 388 - Đồ cùng chủy kiến (2)



Chương 388 - Đồ cùng chủy kiến (2)




Theo như thế cục trước mắt thì thấy, không chút nghi ngờ phần thắng của Lý Phù Nam là lớn nhất, nhưng không thể loại bỏ khả năng hai người còn lại có thể nghịch tập.
Nhưng chính trong cục diện như thế, tầng thứ sáu nghênh đón người xông cửa thứ tư.
Song khác với ba người kia, lúc ở tầng thứ năm Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông Kiếm Linh Vũ, đồng nghĩa hắn đã kích phát truyền thừa của Thất Tinh lão tổ, hiện tại đối với hắn mà nói, những công kích này chẳng những không phải uy hiếp, ngược lại còn là một loại chỉ dẫn!
Thân ảnh hơi lắc, Bạch Nhạc trực tiếp không nhìn hết thảy uy hiếp xung quanh, giống như cá nhập biển chim về trời, nhẹ nhàng hướng thẳng đến trung tâm tầng thứ sáu.
Chỉ sau một khắc đồng hồ ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã thấy được đạo gió xoáy màu máu trong tinh quang!
- Mạc huynh, lâu rồi mới gặp!
Mang theo mấy phần hài hước, Bạch Nhạc quẳng lại một câu liền vượt lên trước, hoàn toàn không cho Mạc Vô Tình cơ hội đáp lời.
- Bạch Nhạc? !
Sát na đó, Mạc Vô Tình như nhìn thấy quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Bạch Nhạc, thậm chí hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt không.
So với hắn, tốc độ Bạch Nhạc thực sự quá nhanh, mới chớp mắt đã trực tiếp vượt qua bên cạnh hắn, hơn nữa còn nhẹ nhàng vứt hắn lại đằng sau.
Mạc Vô Tình thấy được rõ ràng, nếu nói ba người bọn hắn đều dựa vào tu vi bản thân để ngạnh kháng, như vậy Bạch Nhạc lại như đi dạo, hồn nhiên không có nửa điểm áp lực.
Mà đấy, gần gần mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Lát sau, Bạch Nhạc đã nhẹ nhàng đuổi kịp Văn Trạch.
- Văn sư huynh, ngươi thế nào?
- ...
Chợt nghe được tiếng kêu, thế xông của Văn Trạch đột nhiên chựng lại, đợi thấy rõ trạng thái hiện tại của Bạch Nhạc, Văn Trạch không khỏi trợn tròn mắt:
- Bạch Nhạc? Sao ngươi làm được?
- Thời gian có vẻ đã không nhiều, Văn sư huynh, ta đi trước một bước!
Lời này nhất thời khó mà giải thích rõ ràng, Bạch Nhạc khẽ cười một tiếng, không dừng lại thêm, rất nhanh liền đã vượt lên Văn Trạch mà đi.
Chứng kiến trạng thái bây giờ của Mạc Vô Tình và Văn Trạch, trong lòng Bạch Nhạc bất giác dâng lên cảm giác thống khoái không nói nên lời.
Chỉ là, đến lúc chạm mặt Lý Phù Nam, cảm giác thống khoái này chợt tan biến.
Cơ hồ ngay nháy mắt khi nhận thấy Bạch Nhạc đang đuổi theo, trong mắt Lý Phù Nam chớp qua một tia hàn mang, hung hăng thúc giục hàn khí bên người, trực tiếp cuốn thốc về phía Bạch Nhạc.
Vốn Bạch Nhạc đang định chào hỏi Lý Phù Nam một tiếng, nhưng không đợi Bạch Nhạc kịp mở miệng liền đã bị đối phương xuống tay.
Đột nhiên không kịp phòng, cả người Bạch Nhạc bỗng chốc sa vào trong hàn triều!
Đối mặt linh lực xung kích và mưa kiếm, Bạch Nhạc có thể thong dong ứng đối, nhưng khi bị cuốn vào trong hàn khí, lập tức liền chịu ảnh hưởng cực lớn! Kiếm ý trong cơ thể đột ngột bạo phát, Bạch Nhạc theo đó trở tay, rút ra Thu Hoằng Kiếm.
- Lý sư huynh, ngươi đây là có ý gì?
Trong mắt chớp qua hàn ý, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng hỏi.
- Bạch sư đệ, truyền thừa Thất Tinh tổ sư lần này, ta bắt buộc phải lấy cho bằng được, chỉ cần ngươi nguyện ý rời đi, có điều kiện gì ngươi cứ nói.
Hàn khí triệt để bao phủ Bạch Nhạc, Lý Phù Nam mới thở phào một hơi, nhìn vào Bạch Nhạc chậm rãi nói.
- Lý Phù Nam, ta nhớ được, trước đó chúng ta đã định qua hiệp nghị quân tử, tựa hồ còn là ngươi đề nghị.
Một tay chống kiếm, nét mặt Bạch Nhạc hơi lạnh, nhàn nhạt hỏi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Lý Phù Nam chậm rãi lắc đầu:
- Bạch Nhạc, đây là cơ hội vượt long môn duy nhất của ta, vô luận thế nào, ta đều sẽ không buông tha!
- Vậy nên, ta phải buông tha?
Yên ắng nhìn Lý Phù Nam, Bạch Nhạc trào phúng hỏi ngược lại.
- Ngươi nhất định phải buông tha!
Lạnh lùng mở miệng, Lý Phù Nam chém đinh chặt sắt nói:
- Có thể thiên phú và ngộ tính của ngươi quả thực tốt hơn ta, nhưng ở chỗ này... Thứ quyết định hết thảy không chỉ mỗi hai thứ kia, mà còn có lực lượng!"
Quy tắc Thất Tinh Tháp là không hỏi tu vi, chỉ nhìn ngộ tính thiên phú!
Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ cần có người, liền không cách nào có được công bằng trăm phần trăm.
Tỷ như hiện tại, Lý Phù Nam rất rõ ràng, tốc độ của hắn không khả năng nhanh hơn Bạch Nhạc, nhưng khi hắn dùng hàn khí bao phủ Bạch Nhạc, tình hình lại sẽ khác.
Ở khắc này, thứ quyết định thắng bại không còn là thiên phú và ngộ tính, mà là thực lực tuyệt đối!
Nhìn vào Lý Phù Nam, Bạch Nhạc đột nhiên cười rộ lên.
Nháy mắt, tất cả ký ức trước đây về Lý Phù Nam lần nữa hiện ra trong đầu.
Lần đầu tiên Bạch Nhạc nhìn thấy Lý Phù Nam là ở trong trấn nhỏ, huyết tế bóc mở, Bạch Nhạc vì cứu Tô Nhan, giả bộ bị mị hoặc của Tô Nhan khống chế.
Khi đó, Lý Phù Nam không chút để ý Bạch Nhạc chết sống, mặc dù đánh lên cờ đại nghĩa ngăn cản huyết tế, nhưng bắt đầu từ lần kia, ấn tượng của Bạch Nhạc đối với Lý Phù Nam liền đã không quá tốt.
Đến sau, lần thứ hai gặp mặt là ở trong Thanh Châu Thành.
Lý Phù Nam cùng theo bọn Dương Bằng tiến vào Bạch phủ, song không phải thật quan tâm Bạch Nhạc, mà là vì tham dò quan hệ giữa Bạch Nhạc và tên truyền nhân Ma Quân kia! Sau khi thăm dò không có kết quả, Lý Phù Nam dứt khoát rời đi, trong toàn bộ quá trình, không hề có nửa lời áy náy vì chuyện trước đây hắn suýt nữa giết chết Bạch Nhạc và Tô Nhan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận