Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 841 - Quảng Hàn Thiên Cung Khảo Nghiệm



Chương 841 - Quảng Hàn Thiên Cung Khảo Nghiệm




- Phốc!
Vừa mới bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, Bạch Nhạc đã phun ra một ngụm máu, một kiếm kia của Vân Mộng Chân quá kinh khủng, cho dù hắn đã vận dụng lực lượng của Côn Ngô Kiếm, cũng vẫn không thể hoàn toàn ngăn trở được, lúc này không ngừng nôn ra máu.
May là Thông Thiên Ma Thể đủ mạnh mec, nếu không sợ là một kích này đã đủ khiến cho nội tạng hắn vỡ vụn trực tiếp trọng thương, thậm chí là vẫn lạc.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chút thương thế trên thân thể này, so với sự thống khổ trong lòng hắn, vẫn có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Bạch Nhạc vẫn luôn biết, một khi hắn bại lộ thân phận, chắc chắn Vân Mộng Chân sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn, từ lúc hắn nhận được truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân, trở thành truyền nhân Ma Quân trở đi, hắn cũng đã trở thành tử địch với Đạo Lăng Thiên Tông, với vị thánh nữ Vân Mộng Chân này.
Đối với hắn mà nói, lúc trước ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông, trực tiếp giết chết Vân Mộng Chân, mới là phương thức xử lý đơn giản nhất.
Nhưng hết lần này tới lần khác... Bạch Nhạc lại không xuống tay được!
Thậm chí sau đó còn ở chung một chỗ, thật sự sinh ra tình cảm sâu đậm đối với Vân Mộng Chân, mặc dù hai người chưa từng đề cập qua, nhưng trên thực tế, ai cũng biết quan hệ bây giờ của bọn hắn, chính là tình yêu!
Mặc dù phần cảm tình này chỉ có thể chôn ở trong tim, không thể nói với bất cứ kẻ nào, thậm chí cũng không thể nói cho đối phương biết, nhưng tình cảm này vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng đối với Vân Mộng Chân mà nói, nàng không dứt bỏ được chuyện Bạch Nhạc là truyền nhân Ma Quân tung hoành thiên hạ Yến Bắc Thần, chứ không phải đệ tử Linh Tê Kiếm Tông.
Trước đó, Bạch Nhạc vẫn luôn lừa mình dối người không ngừng lựa chọn bỏ qua điểm này.
Nhưng một kiếm này, đã triệt để đánh thức hắn.
Khi hắn từng bước nỗ lực đuổi kịp bước chân của Vân Mộng Chân, thì hắn cũng bị ép phải đối mặt với vấn đề này.
Hắn nhất định phải tuyệt tình đối mặt với sự truy sát của Vân Mộng Chân!
Chỉ cần hắn dám dùng thân phận này xuất hiện, thì hắn sẽ không chạy trốn được số mệnh.
Loại cảm giác đè nén này, thậm chí khiến cho Bạch Nhạc có chút không thở nổi.
Hắn không biết nên lấy thân phận hiện tại đối mặt với Vân Mộng Chân như thế nào, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ... Nhưng hắn đã được định trước là nhất định phải đối mặt với cái hiện thực này.
Đây mới là chỗ tàn khốc nhất của hiện thực!
- Ta không tin số mệnh!
Bạch Nhạc yên lặng hồi lâu, rốt cục lại ngẩng đầu, trong mắt khôi phục vài phần thần thái ngày xưa, tự tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
Lúc trước ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân và hắn chia tay, hắn đã từng nói qua câu nói này.
Hơn nữa, cho tới nay Bạch Nhạc đều vì chuyện này mà nỗ lực.
Mặc dù theo thực lực đề thăng, hắn càng nhận thức rõ sự gian nan trong này, nhưng trái tim kia vẫn chưa từng thay đổi!
Hắn đã từng nói qua với Tiêu Hành Nhất không thể quên bản tâm, bây giờ hắn cũng dùng những lời này để cổ vũ chính mình.
Giống như vừa rồi gặp phải trắc trở ở bên ngoài, bất kể nguy hiểm cỡ nào, gian nan dường nào, hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi về phía đích.
Hoặc là thành công, hoặc là chết ở trên con đường này, không có lựa chọn thứ ba!
Bạch Nhạc ổn định lại tâm thần một chút, lúc này mới quan sát cảnh vật xung quanh.
Xung quanh bị một đám sương mù bao phủ, cảnh vật hoàn toàn mờ mịt, giống như bản thân rơi vào trong tầng mây, căn bản không có cách phân rõ phương vị.
Mà hiện tại Bạch Nhạc đứng ở phía trên một tầng mây.
Chuyện duy nhất có thể xác định là, không gian nơi đây hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, lập tức ý thức được, cho dù hắn dựa vào lệnh bài tiến đến trước một bước, thì không bao lâu nữa những người khác cũng có thể đuổi vào, đối với hắn mà nói, nguy cơ vẫn không được giải trừ, thậm chí có thể nói là cùng lắm chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Mà ưu thế duy nhất của hắn, chính là vượt lên đối phương một chút xíu thời gian, hắn không thể dùng đoạn thời gian quý giá này để thương tiếc thanh xuân được!
Bạch Nhạc cúi đầu, tiếp tục dồn lực chú ý vào tấm lệnh bài trong tay.
Sau khi suy tư một chút, Bạch Nhạc vui sướng phát hiện, hoàn cảnh vị trí hiện tại mình đứng, thật sự rất giống cảnh tượng điêu khắc trên lệnh bài, chỉ là thực tế Quảng Hàn Thiên Cung càng mênh mông hơn mà thôi.
Những mây mù này cũng không có ý nghĩa quá lớn, vấn đề then chốt thực sự, là vòng Hàn Nguyệt giấu ở giữa những mây mù này!
Chỉ là tìm như thế nào, thì lại không có cái gì chỉ dẫn.
Bạch Nhạc do dự một chút, rốt cục vẫn phải bước ra một bước, rời khỏi tầng mây này đi về phía trước.
Nhưng trong nháy mắt bước ra khỏi tầng mây, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, dường như mình đã mất đi bảo hộ, nhất thời có một loại cảm giác cực kỳ nặng nề, cả người trực tiếp rơi xuống dưới tầng mây!
Giờ khắc này Bạch Nhạc mới ý thức được, không phải tầng mây nơi đây có đặc thù gì, mà là lúc mới đi vào, Quảng Hàn Thiên Cung có một cái bảo hộ tạm thời đối với người giữ lệnh bài, chờ hắn rời khỏi tầng mây, loại bảo hộ này sẽ biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận