Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 365 - Ai có thể chứng minh (2)



Chương 365 - Ai có thể chứng minh (2)




Hỏng bét nhất chính là, Thất Tinh Tháp này chỉ cho lên chứ không cho xuống, đi lên dễ dàng, song muốn lui về tầng bên dưới lại không có cửa!
Rõ ràng nơi đây chính là lối vào tầng tiếp theo, lại không thấy có bất kỳ lối nào để đi xuống.
... ... ... ...
Chủ phong Thất Tinh Tông!
Dương Bằng toàn thân bê bết máu được truyền tống ra khỏi tháp, rơi xuống trên quảng trường, Tinh Hà lão tổ khẽ phất tay áo, lập tức liền có một cỗ linh lực nhu hòa nâng dậy Dương Bằng, trực tiếp đưa đến trước mặt Tinh Hà lão tổ.
Nhét một viên đan dược chữa thương vào trong miệng Dương Bằng, tử tế thăm dò một phen, thấy Dương Bằng không chịu thương thế nào trí mạng, lúc này Tinh Hà lão tổ mới thở phào một hơi.
- Lão tổ!
Bỗng đột nhiên, hai mắt Dương Bằng phiếm hồng, phốc một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Tinh Hà lão tổ:
- Mong lão tổ làm chủ cho chúng ta! Đám người Huyết Ảnh Ma Tông căn bản chỉ muốn giết người, bọn hắn canh giữ ở lối vào tầng thứ hai, công khai đồ lục đệ tử chính đạo...
Lời này của Dương Bằng không phải chỉ mỗi Tinh Hà lão tổ nghe được, chúng nhân tại trường cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía Dương Bằng.
- Chuyện gì xảy ra, ngươi cứ từ từ, nói cho rõ ràng.
Khoát tay, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh hỏi.
Bị Tinh Hà lão tổ ảnh hưởng, Dương Bằng dần dần hồi thần lại, chỉnh lý ngôn từ một phen, sau đó mới chậm rãi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự thể.
Khẩu tài của Dương Bằng vốn không sai, một hơi kể lại sự tình, rất nhanh liền điều động tình tự đám đông xung quanh.
Nghe thấy đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia cố ý lên kế hoạch canh chừng ở lối vào để giết người, tất cả người chính đạo tại trường không khỏi tức tối chửi rủa.
Đợi Dương Bằng kể đến đoạn Bạch Nhạc một thân một mình đi đến, trong tình huống đối phương nguyện ý nhường đường, lại vẫn kiên trì muốn dẫn theo người chính đạo đối kháng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, cho dù ai cũng đều không khỏi sinh ra cảm phục đối với Bạch Nhạc.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ, tình hình tiếp sau đó lại bất ngờ nghịch chuyển, bởi vì một câu khiêu khích ly gián của đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, đám người chính đạo này lại trực tiếp ném bỏ Bạch Nhạc, bội tín bội nghĩa, hi sinh Bạch Nhạc để một mình đào tẩu.
Dù là trưởng lão các tông phái khác đều không giấu được vẻ lúng túng.
Bằng tâm mà luận, hành vi như thế, bọn hắn không phải không thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, đặt ra ngoài sáng để nói lại là chuyện khác.
Nghe được đến thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc cường hành bức ép Dương Bằng bóp nát lệnh bài thân phận lui ra Thất Tinh Tháp, một mình đối mặt với hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, chúng nhân đều không khỏi động dung!
Lòng dạ và khí độ như thế, quả thực khiến người cảm thán.
Đáng tiếc... Dù là ai cũng đều rõ ràng, Bạch Nhạc kia hẳn là chết chắc.
Một mình đối mặt hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vây công, ngay cả Lý Phù Nam hay Văn Trạch sợ rằng chưa chắc đã có thể thoát thân, huống hồ Bạch Nhạc chỉ có tu vi Linh Phủ trung kỳ.
- Đợi chút!
Đột nhiên, chợt có người cười lạnh mở miệng nói:
- Dương Bằng, những gì ngươi nói chẳng qua là lời từ một phía! Người khác đúng là ham sống sợ chết, nhưng ai có thể chứng minh ngươi không ham sống sợ chết, dù sao Bạch Nhạc cũng chết chắc rồi, ngươi rốt cục là bị hắn bức đi ra, hay là chính ngươi ham sống sợ chết nên mới trốn đi ra, ai có thể chứng minh?

Ai có thể chứng minh?
Câu này mới là giết người không dao!
Tức thì, mặt Dương Bằng trướng đến đỏ hồng, năm chữ vô cùng đơn giản, lại chợt phá hoại sạch sẽ bầu không khí mà hắn vừa mới tạo dựng nên!
Ở trong mắt đối phương, Bạch Nhạc đã là người chết, tự nhiên không cần phải đi tính toán với người chết làm gì, nhưng Dương Bằng thì khác!
Nếu cứ theo như lời Dương Bằng nói, vậy đám đệ tử khi nãy tất phải vác theo cái tiếng bội tín bội nghĩa, dù sau này sống sót đi ra Thất Tinh Tháp, ắt cũng bị người phỉ nhổ, thậm chí liên lụy đến danh dự tông môn!
Bạch Nhạc chết rồi, vậy hắn là anh hùng, không cần phải so đo, nhưng nếu người khác đều là hạng bội tín bội nghĩa, chỉ có Dương Bằng ngươi là giảng nghĩa khí, dương danh chính đạo, thế có được không?
Dù sao cũng chết không đối chứng, dựa vào cái gì mà chỉ nghe mỗi lời từ miệng ngươi?
Phải biết, có thể tiến vào Thất Tinh Tháp đều là đệ tử xuất sắc của các tông phái, nếu bởi vì mấy câu từ miệng Dương Bằng liền hủy đi danh dự, đối với các tông mà nói, tất sẽ là tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Sự tình can hệ đến danh dự tông môn, dù Dương Bằng ngươi có là hậu nhân của Tinh Hà lão tổ, thì lời này cũng phải trước một bước nói cho rõ ràng mới được!
Nháy mắt, trong lòng chúng nhân tại trường đều có so đo, lúc ánh mắt lần nữa dừng ở trên thân Dương Bằng, thần sắc lại đã không còn hiền từ như mới ban đầu.
Dương Bằng bị câu nói này làm cho tức đến cả người run lên, lại không biết nên cãi lại thế nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận