Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 730 - Tắm Máu Trọng Sinh



Chương 730 - Tắm Máu Trọng Sinh




Nếu không phải loại thiên tài chân chính có thiên tư vô cùng tốt kia, muốn tự mình nhảy ra khỏi sự ràng buộc của công pháp, thực sự quá khó khăn.
Luận thiên phú luận, nỗ lực, có lẽ Lý Tử Vân không dưới Trần Duyên, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì vấn đề công pháp truyền thừa, nên vô hình chung đã kéo ra chênh lệch, đây cũng là hệ quả tông môn nhỏ yếu mang đến.
Cũng là vấn đề Linh Tê Kiếm Tông cần giải quyết gấp bây giờ.
Thời điểm trong đầu Bạch Nhạc lóe lên những ý niệm này, tình cảnh Lý Tử Vân, đã càng ngày càng gian nan, kiếm của Lý Tử Vân càng ngày càng chậm, giống như khắp nơi xung quanh đều là đao ảnh của đối phương, đã khiến hắn mệt mỏi chống đỡ, hầu như rất ít làm ra phản kích.
Đệ tử Lục Hợp Môn đã cười vang, chỉ trỏ, hoàn toàn không để đệ tử Linh Tê Kiếm Tông vào mắt, có điều bộ dạng này cũng làm người ta hận không thể một cái tát đập chết bọn họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác uất ức nhất là, những đệ tử Linh Tê Kiếm Tông kia, thật sự không có cách nào đi phản bác đối phương, chớ đừng nói chi là đánh đối phương một trận cho hả giận.
Tài nghệ không bằng người, chính là tài nghệ không bằng người, cho dù có mất mặt đi nữa, cũng không có gì có thể nói.
- Công tử, sợ là ngươi sắp thua rồi.
Tô Nhan lại tiến đến bên người Bạch Nhạc, cũng không để ý có phải Bạch Nhạc giả ngu hay không, cười hì hì mở miệng nói.
Trên mặt đen lại, Bạch Nhạc tức giận trách cứ:
- Ai đồng ý cược với ngươi?
- Ngươi không phản bác, vậy chính là đồng ý rồi!
Bây giờ Tô Nhan cũng không sợ hắn, cười hì hì nói:
- Ta mặc kệ, công tử không được quỵt nợ đâu.
“...”
Quả nhiên nữ nhân là một loại sinh vật không nói đạo lý, nữ nhân khắp thiên hạ đều vậy!
- Đừng cao hứng quá sớm, thắng bại còn chưa phân đâu.
Giống như để chứng minh lời Bạch Nhạc nói, gần như cùng lúc đó, Lý Tử Vân đã bị dần dần đẩy vào tuyệt cảnh, mở miệng gầm lên giận dữ, trong nháy mắt kiếm quang chợt tăng vọt.
Lực lượng Linh Phủ lập tức bị Lý Tử Vân bạo phát ra, hóa thành một đạo quang mang xanh thẳm, theo kiếm trong tay hung hăng chém ra.
Mặc dù đang ở trong chiến đấu, nhưng Lý Tử Vân vẫn có thể nhìn thấy người bên ngoài chỉ trỏ hắn, nghe được lời giễu cợt và trào phúng của đối phương, tất cả chuyện này giống như là từng thanh dao nhỏ, hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Lý Tử Vân không cách nào dễ dàng cho mình thất bại, cho dù liều tính mạng mình, thì trận chiến này cũng không thể bại!
Đây cũng là ý niệm duy nhất trong đầu Lý Tử Vân lúc này.
Nhất niệm chấp nhất, kiếm ý tự sinh!
Bích Hải Triều Sinh!
Dường như trong nháy mắt linh khí khủng bố nhấc lên một mảnh sóng triều lam sắc, hung hăng đập về phía Trần Duyên.
Chiêu Bích Hải Triều Sinh này, vốn là chiêu thức Lý Tử Vân đắc ý nhất, nhưng ba năm trước, chiêu này bị Bạch Nhạc dùng ngu kiếm phá, liền lưu lại một kẽ hở ở trong lòng hắn, thậm chí giống như là một cái tâm ma!
Lần này Bạch Nhạc trở về, hắn khiêu chiến Bạch Nhạc lần nữa, nhưng vẫn bị Bạch Nhạc dùng một kiếm này, phá trong nháy mắt!
Đối với Lý Tử Vân mà nói, chuyện này giống như lại ăn một đòn nặng nề, thậm chí gần như khiến hắn có chút hoài nghi mình, có phải thật sự như Bạch Nhạc nói, căn bản không hiểu kiếm hay không.
Nhưng đến giờ phút này, khi hắn bị Trần Duyên đẩy vào tuyệt cảnh lần nữa, dựa vào tâm tính điên cuồng, thậm chí không tiếc liều mạng một lần, lại thi triển một kiếm này ra, dương như có cái gì một mực khốn nhiễu gông cùm hắn trong nháy mắt bị đánh nát vậy.
Vì sao cầm kiếm, tại sao hiểu kiếm?
Trong nháy mắt, những lời Bạch Nhạc nói với hắn trên Thiên Tâm Phong ngày xưa, giống như chợt hiện lên trong đầu Lý Tử Vân.
...
- Lực lượng một kiếm này rất mạnh, nhưng ngươi chân chính vung ra được mấy phần? Ba phần, hay là bốn phần?
- Chiến đấu, không nằm ở chỗ lực lượng ngươi mạnh bao nhiêu, mà ở chỗ ngươi có thể khống chế loại lực lượng này bao nhiêu phần!
- Tu kiếm, càng phải như vậy! Kiếm có linh tính, ngay cả cái này mà ngươi cũng không hiểu chút nào, chỉ biết truy cầu kiếm chiêu cường đại, thì có ý nghĩa gì?
- Lý sư huynh, nếu ngươi thật sự muốn ta thu hồi câu nói này lại, thì nên đặt tâm tư hơn nhiều ở việc tu hành và thể ngộ, chứ không phải là trả thù ta như thế nào!
- Ngay cả Hi Nhi cũng biết, nàng cầm kiếm là vì bảo hộ tỷ tỷ! Còn ngươi ngay cả vì sao cầm kiếm cũng không biết... Thì sao có thể tính là hiểu kiếm?
- Ngươi ngay cả vì sao cầm kiếm cũng không biết, còn nói gì hiểu kiếm?
... ...
Vì sao cầm kiếm, thế nào là hiểu kiếm? !
Dường như trong nháy mắt tám chữ này đâm rách nội tâm Lý Tử Vân, cũng làm cho hắn vào giờ khắc này, triệt để tỉnh táo lại.
Nhất niệm chấp nhất, kiếm ý tự sinh!
Khi hắn vứt bỏ tất cả tạp niệm, dựa vào tâm tư thuần túy, không tiếc tất cả chiến thắng trận đấu này, đã khiến hắn trong bất tri bất giác minh ngộ ra kiếm ý, đặt chân vào con đường kiếm đạo.
Trong tích tắc, chính là long trời lở đất!
Oanh!
Kiếm quang tăng vọt, gần như là trong nháy mắt, Trần Duyên bị mảnh kiếm quang màu xanh thẳm kia bao phủ, đao thế tỉ mỉ xây dựng trước đó, dễ dàng sụp đổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận