Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1118 - Thánh Nữ muốn gặp ngươi



Chương 1118 - Thánh Nữ muốn gặp ngươi




Nhưng giờ hắn đã luyện hóa được Nghịch Ma Kiếm một nửa, tất nhiên Bạch Nhạc cũng hiểu, trừ phi đối phương là một Đạo Ma song tu như mình, còn không thì khó lòng nhìn ra vấn đề bên trong Nghịch Ma Kiếm. Nghĩ tới đây, hắn không còn do dự nữa, bèn lấy Nghịch Ma Kiếm đưa cho Văn Trạch xem.
Vốn dĩ Văn Trạch chỉ tiện miệng nói vậy, ai ngờ Bạch Nhạc lại đưa kiếm cho hắn xem thật. Văn Trạch hơi ngẩn ra, không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
Có thể trực tiếp đưa kiếm cho hắn chứng tỏ Bạch Nhạc thật sự coi hắn là bạn tốt, không hề phòng bị chút nào.
Nếu không, chỉ bằng thực lực và thân phận của hắn trên núi Đạo Lăng, cứ coi như hắn đoạt kiếm của Bạch Nhạc, Bạch Nhạc cũng không thể làm gì hắn.
Tất nhiên mấy câu như vậy hắn sẽ không nói ra.
- Quả nhiên là kiếm như tử huyết!
Văn Trạch cầm kiếm trong tay nhìn qua nhìn lại mấy lần rồi trả lại cho Bạch Nhạc.
Mặc dù trông mà thèm nhưng thực tế Văn Trạch cũng hiểu rõ, đây không phải thần binh hắn có thể sở hữu. Hơn nữa, loại thần binh như vậy, trừ phi chân chính luyện hóa được nó, còn không, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì khó có thể thấy được cái gì.
Kiếm như tử huyết.
Bốn chữ này chính là truyền thuyết duy nhất về thanh kiếm của Bạch Nhạc mấy ngày hôm nay.
- Đúng rồi, kiếm này tên là gì vậy? Huynh đừng nói với ta là huynh không biết đấy nhé!
Văn Trạch hỏi lại Bạch Nhạc lần nữa.
Bạch Nhạc thấy không có gì quan trọng, ung dung nhún vai đáp:
- Không phải huynh nói kiếm như tử huyết à, thế gọi nó là Tử Huyết Kiếm luôn đi.
- ...
Lần này đến lượt Văn Trạch tức muốn ói máu.
Tử Huyết Kiếm, má nó, huynh có thể đừng qua loa lấy lệ như vậy không???
Bạch Nhạc hiển nhiên không thể hiểu tâm trạng của Văn Trạch lúc này, bèn hỏi:
- Còn có tin gì khác không?
- Có đấy.
Nói đến đây, dường như Văn Trạch lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ nghiêm trọng.
- Thánh Nữ muốn gặp huynh.
...
Thánh Nữ Phong.
Ánh trăng lạnh lẽo như biểu cảm của Vân Mộng Chân lúc này.
Bạch Nhạc đứng trước mặt Vân Mộng Chân, hắn có chút không biết nói gì. Hai người cứ đứng như vậy đã hơn nửa canh giờ.
Sau một hồi im lặng, Vân Mộng Chân rốt cuộc phá vỡ khoảng lặng giữa hai người:
- Chàng không có gì muốn nói với ta sao?
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, nhẹ giọng hỏi ngược lại:
- Ta nên nói cái gì?
- Không phải chàng định nói với ta, Diệp Huyền đại sự tự tay chế tạo thần binh cho chàng chỉ là trùng hợp đấy chứ?
Vân Mộng Chân nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, chậm rãi nói. Trong đôi mắt nàng lộ ra mấy phần nghiền ngẫm sâu xa.
Có nhiều chuyện, người ngoài không biết, nhưng Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh Nữ nên rất rõ ràng.
Bao gồm cả... quan hệ giữa Diệp Huyền đại sư và Thông Thiên Ma Quân.
Lúc Bạch Nhạc đối mặt với người khác, hắn có thể tiện miệng bịa ra rất nhiều lý do. Nhưng lúc đối mặt với Vân Mộng Chân, hắn không muốn nói dối nàng.
- Vân Mộng Chân, rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì?
Mặc dù Vân Mộng Chân chưa nói gì nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể đoán ra được suy nghĩ của nàng, hắn có chút không vui.
Vân Mộng Chân nhìn trăng sáng trong treo trên bầu trời, hỏi:
- Diệp Huyền đại sư không dễ gì chính tay làm thần binh cho người khác. Thanh kiếm này là thần binh trấn núi của ông ta, đúng không?
Sau khi im lặng một lúc lâu, Bạch Nhạc gật đầu:
- Đúng vậy!
- Chàng không hiểu Diệp Huyền, ông ta không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Vân Mộng Chân vẫn không xoay người lại, nàng chậm rãi nói:
- Ta không biết ông ta đã nói gì với chàng, nhưng.... ta mãi mãi là Đạo Lăng Thánh Nữ, chàng có hiểu không?
Bạch Nhạc thấy trong lòng đắng chát, hắn thở dài một tiếng, sau cùng mới nói:
- Ta không hiểu biết về Diệp Huyền đại sư, nhưng ta hiểu nàng. Nàng không cần nói với ta những thứ này, cũng không cần lo lắng ta sẽ làm điều bất lợi với Đạo Lăng Thiên Tông.
Nghe thấy Bạch Nhạc nói vậy, trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi căng thẳng.
Nàng cũng biết là mình lo lắng thái quá.
Thật ra, có một số chuyện, không hẳn chỉ là do nàng lo lắng quá đà.
Bạch Nhạc không phải là Bạch Nhạc của trước kia, bây giờ hắn là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân. Chỉ với thân phận đó đã khiến nàng không khỏi lo lắng, huống chi bây giờ Bạch Nhạc không những tới lui với người của vương triều Đại Càn mà còn có quan hệ với Diệp Huyền.
Những thứ này đều là tồn tại uy hiếp đến Đạo Lăng Thiên Tông.
- Bạch Nhạc!
Như cảm nhận được tâm trạng bất ổn của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân hạ giọng nhỏ nhẹ:
- Rời khỏi đây đi, chàng cũng thấy nhóm người Triệu Cảnh Xương một mực nhắm vào chàng rồi, e đã họ bắt đầu hoài nghi thân phận của chàng. Lần này đi Thượng Cổ Cấm Địa, chỉ sợ chàng sẽ gặp nguy hiểm, chàng không nên bị cuốn vào chuyện này.
Điểm này, dù cho Vân Mộng Chân không nhắc, Bạch Nhạc vẫn có thể đoán được.
Bây giờ Vệ Phạm Dạ đã qua lại gần gũi với Triệu Thụy như vậy, sao có thể không nghe được điều gì? Trên đời này vốn không có bức tường nào mà không lọt gió.
- Vân Mộng Chân, chuyến đi Thượng Cổ Cấm Địa lần này e không thuận lợi, ta nghi ngờ cao thủ trong Ma Đạo cũng sẽ xông vào trong.
Bạch Nhạc để lộ sắc mặt ngưng trọng, rốt cuộc hắn vẫn nói ra lo lắng của mình.
- Không thể nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận