Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1225 - Nếu Như Chỉ Có Thể Có Một Người Sống (2)



Chương 1225 - Nếu Như Chỉ Có Thể Có Một Người Sống (2)




Trước khi nói chuyện, hắn cũng đã tán đi Thiên Cơ Biến, khôi phục dáng vẻ vốn có, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Ta tin, bất kể ngươi nói cái gì, ta đều tin!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, giọng nói có chút nghẹn ngào, dùng chút sức đầu.
Mặc dù Bạch Nhạc đang cười, nhưng một khắc này, Vân Mộng Chân lại cảm nhận được một loại bi thương thấu xương.
- Vậy ngươi còn nhớ, tiền đặt cược ngươi đã đồng ý với ta không?
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“...”
Nhắc tới chuyện này, cho dù là hiện tại, Vân Mộng Chân vẫn khó tránh khỏi có chút xấu hổ, khó xử.
Dường như những lời Bạch Nhạc từng nói với nàng đêm hôm ấy, trên Thiên Tâm Phong, Linh Tê Kiếm Tông vẫn còn rõ mồn một trước mắt, giống như chỉ vừa mới hôm qua.
...
- Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?
- Cược ngươi!
- Giống như thời điểm ở sau núi...
- Không phải ngươi nói không thể sao? Làm sao, không dám đánh cược à?
- Nếu ngươi thua thì sao?
- Nếu ta thua, vậy sẽ như lời ngươi nói, lần này đi nhiều năm, lại không biết lúc nào gặp lại, còn có thể thua ngươi cái gì?
- Cuối cùng, cũng chỉ có ta chịu thiệt?
- Mỗi người ăn một lần thua thiệt, coi như huề nhau.
- Dù sao, người có phần thắng nhiều hơn ăn chút thiệt thòi, mới công bằng.
- Không được!
- Công bằng, đó là sự tình của nam nhân các ngươi, ta là nữ nhân, nào có đạo lý để nữ nhân chịu thiệt?
“...”
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Rất đơn giản, nếu ngươi thua... Ta muốn ngươi giống như ta, cả đời phụng đạo, có được không?
- Được!
...
Ngón tay Bạch Nhạc khẽ chạm vào mặt Vân Mộng Chân, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc... Không kịp thu tiền đặt cược!
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Bạch Nhạc hiện lên vẻ tươi cười, trở tay lấy ra Côn Ngô Kiếm, đặt ở trong tay Vân Mộng Chân.
Cùng lúc đó, Bạch Nhạc điểm ra một chỉ, Thần Hồn Chi Lực chợt tuôn ra, hung hăng xóa đi liên hệ cùng Côn Ngô Kiếm!
- Phốc!
Thần Hồn Chi Lực phản phệ, trong nháy mắt, Bạch Nhạc phun ra hai búng máu tươi, rơi vào chiếc áo trắng như tuyết kia của Vân Mộng Chân, Tiên diễm xán lạn!
- Đừng!
Đột nhiên nàng bắt cánh tay Bạch Nhạc lại, muốn ngăn cản, nhưng bây giờ làm sao còn kịp.
- Coong!
Côn Ngô Kiếm bị Bạch Nhạc mạnh mẽ chặt đứt liên hệ, cũng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, giống như có thể cảm thụ được sự thống khổ của Bạch Nhạc.
Lúc trước Bạch Nhạc muốn trả lại Côn Ngô Kiếm cho Vân Mộng Chân, liền bị Vân Mộng Chân cự tuyệt, cũng là bởi vì Côn Ngô Kiếm đã nhận chủ, mạnh mẽ chặt đứt liên hệ, ắt sẽ khiến cho thần hồn Bạch Nhạc bị thương, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ dưới loại tình huống này, Bạch Nhạc lựa chọn mạnh mẽ chặt đứt liên hệ cùng Côn Ngô Kiếm, có ý vị như thế nào, thực sự quá rõ ràng.
Chuyện này căn bản là dùng mệnh của hắn, để đổi lấy một chút hi vọng sống cho Vân Mộng Chân.
Tự nhiên Bạch Nhạc biết đám người Lâm Tuyết Dật có thể nhìn thấy!
Mạnh mẽ xông vào biển lửa, lấy Cực Hàn Băng Hoa tạm thời bảo vệ mình cùng Vân Mộng Chân, cũng chỉ là kéo dài một chút thời gian mà thôi, không thể chân chính hóa giải nguy cơ!
Muốn độ qua một kiếp này, nhất định phải có người hi sinh, hơn nữa... người này chỉ có thể là Bạch Nhạc!
Cho dù Vân Mộng Chân nguyện ý hi sinh, cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì, Vân Mộng Chân không có cách nào để cho thực lực Bạch Nhạc chợt đề thăng tới cấp độ đủ để thoát thân khỏi người khác vây công.
Thế nhưng Bạch Nhạc có thể!
Vân Mộng Chân không có Côn Ngô Kiếm, cuối cùng cũng không phải là Đạo Lăng Thánh Nữ tung hoành bất bại kia!
Nhưng chỉ cần một lần nữa cầm lại được Côn Ngô Kiếm, lấy thực lực Vân Mộng Chân, liền đủ để tung hoành vô địch.
Bất kể là Địa Hỏa trước mắt, hay là Dạ Nhận, hoặc là người khác vây công, đều không cách nào mang đến uy hiếp trí mạng cho Vân Mộng Chân nữa.
Nếu như trong hai người chỉ có một người có thể sống sót, vậy nhất định là Vân Mộng Chân!
Đây là sự tình Bạch Nhạc đã hiểu rõ từ trước khi xông vào biển lửa.
- Đừng!
Nước mắt như những hạt châu bị đứt không ngừng rơi xuống, rớt lên trên mặt Bạch Nhạc, có chút lạnh.
Vân Mộng Chân dùng sức lắc đầu, gắt gao cầm lấy tay Bạch Nhạc, nhưng không thể thay đổi cái gì!
Vân Mộng Chân có thể cảm nhận rõ ràng được, khí tức Bạch Nhạc đang dần dần yếu ớt xuống, đó là dấu hiệu thần hồn phản phệ, thần hồn đã bắt đầu tán loạn.
- Đừng khóc!
Sắc mặt Bạch Nhạc hoàn toàn trắng bệch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vân Mộng Chân, trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười rực rỡ như cũ.
- Vân Mộng Chân, từ trước tới giờ ta không hối hận vì yêu nàng!
- Cho nên... Tất cả những chuyện ta làm, đều là cam tâm tình nguyện!
- Thực ra, từ lúc ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông... Ta cũng đã nên chết! Có thể sống thêm lâu như thế, đã là lời rồi!
- Hứa với ta, phải sống tốt... Sống giúp luôn phần của ta nữa!
- Nàng vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ bất bại kia... Nhưng đừng quên ta!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã thôi động chút lực lượng cuối cùng, giang tay ra, nâng Quảng Hàn Thiên Cung trong lòng bàn tay.
- Giúp ta chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch... Ta đã đồng ý với nó, cho nó nhìn thấy một thế giới khác!
- Cho nên... Các ngươi, đều phải sống sót!



Bạn cần đăng nhập để bình luận