Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 360 - Bội tín bội nghĩa



Chương 360 - Bội tín bội nghĩa




Trận chiến này, muốn thắng, liền chỉ có đập nồi dìm thuyền!
Bạch Nhạc rất rõ ràng điểm này, thế nên hắn phải bức chính mình đến giới hạn, triệt để kích phát tiềm lực trong cơ thể!
Trên đời có hai loại người!
Một loại biết khó mà lui, một loại khác, thì lại vượt khó mà lên!
Đây là hai loại tính cách, mang đến cũng là hai loại nhân sinh hoàn toàn khác biệt.
Một kiếm vô địch!
Ngắn ngủi không đến một khắc, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, bao gồm cả tên dẫn đầu đều đã giao thủ qua với Bạch Nhạc, nhưng không một ai có thể tiếp được kiếm trong tay hắn cả!
Nếu không phải người chính đạo quá yếu, Bạch Nhạc không thể không phân thần hỗ trợ, cứ một đấu một mà luận, căn bản không người có thể sống sót dưới kiếm Bạch Nhạc!
Quá mạnh!
Giờ này khắc này, thứ đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cảm nhận được từ trên người Bạch Nhạc là áp lực tương tự như Cổ Hiên trước đây, hay là Mạc Vô Tình bây giờ.
Ai có thể ngờ, tiểu tử đương sơ gần gần chỉ mới bước vào Linh Phủ, ai cũng không thực sự để vào trong mắt, bây giờ lại đi đến độ cao khiến người kinh sợ như thế.
Thiên kiêu!
Phảng phất như chỉ hai chữ này mới có thể hình dung sự đáng sợ của Bạch Nhạc.
Có thể hiện tại Bạch Nhạc còn chưa bằng được Lý Phù Nam và Mạc Vô Tình, nhưng chỉ cần cho hắn thêm chút ngày giờ, thành tựu tất sẽ không dưới những thiên kiêu kia.
Lúc này, trên thân tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cũng cuộn trào sát khí.
Trận chiến trước mắt khiến hắn ý thức được rõ ràng sự đáng sợ của Bạch Nhạc, chỉ cần có thể tập sát Bạch Nhạc, dù kế hoạch lần này thất bại, hẳn cũng đáng giá.
Nghĩ tới đó, trong đầu hắn chớp qua một ý niệm tuyệt diệu!
- Không cần những người khác, tất cả đệ tử toàn lực vây giết Bạch Nhạc!
Câu này vừa ra, lập tức khiến chúng nhân tại trường thoáng ngưng trệ, sau đó thốt nhiên biến sắc.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này trong lòng cũng không khỏi sản sinh một tia sợ hãi.
Gay to rồi!
Nháy mắt, Bạch Nhạc thanh tỉnh ý thức được nguy cơ.
Hiện tại sở dĩ hắn có thể ổn định tình thế là bởi có đám đệ tử chính đạo cầm chân đối phương, nhờ đó hắn mới có thể như lợi kiếm cường hành đâm xuyên trận hình đối phương, tiến lui như vào chỗ không người, miễn cưỡng duy trì cục diện!
Nhưng một khi không còn đám đệ tử chính đạo kiềm chế, hắn dù có năng lực lớn bằng trời thì nói thế nào cũng chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi, làm sao có thể đồng thời đối mặt hơn mười tên cường giả Linh Phủ hậu kỳ vây giết?
Đừng thấy trước đó Bạch Nhạc ra tay, nhìn qua tựa hồ đang cứu những người này, nhưng thật đến thời khắc đối diện sinh tử, nhân tính thường thường là thứ rất không đáng tin.
Nói cho cùng, Bạch Nhạc và đám người này chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi!
Gần gần một câu, liền có không ít đệ tử chính đạo bắt đầu ngập ngừng.
Một bên là cược lên tính mệnh, cùng theo Bạch Nhạc tiếp tục đánh sống đánh chết với người Huyết Ảnh Ma Tông, chiến một trận không biết thắng hay thua, không, thậm chí có thể nói là phần thua nhiều hơn phần thắng.
Bên khác thì lại có thể mượn lấy cơ hội đối phương vây giết Bạch Nhạc nhảy lên tầng thứ ba, bình yên thoát thân!
Hai lựa chọn như thế đặt ở trước mặt, há có thể không khiến bọn hắn ngập ngừng?
- Đừng nghe đám ma tu này nói bậy, Bạch huynh đệ vì cứu chúng ta mới ra tay, nếu lúc này chúng ta bỏ hắn mà đi, vậy thì khác gì súc sinh? Ngày sau lại có mặt mũi nào tự xưng đệ tử chính đạo?
Ngửi được khí tức nguy hiểm, Dương Bằng cướp trước một bước mở miệng nói.
Đối với đám đệ tử chính đạo tại trường, câu này rốt cục vẫn có chút tác dụng, song cũng chỉ gần gần duy trì trong nháy mắt mà thôi.
Chính đạo không chính đạo cái gì, đối mặt sinh tử, ai để ý mấy thứ này?
Chỉ cần Bạch Nhạc chết ở chỗ này, thậm chí cả Dương Bằng cũng chết ở chỗ này, lại có ai biết được?
Muốn nói bội tín bội nghĩa, vậy cũng là cả đám cùng lúc bội tín bội nghĩa, ai lại dám nói đi ra?
Thật có người nào không chịu, lưu lại bồi cùng Bạch Nhạc, vậy sau cùng chẳng phải cũng là con đường chết?
Chỉ cần trốn đi, chỉ cần sống sót, vậy tất cũng là bội tín bội nghĩa, chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước thôi, không có gì to tát cả!
Nghĩ thông điểm này, lập tức liền có người cắn răng đi trước ngừng tay, lao thẳng đến lối vào tầng thứ ba!
Được tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cầm đầu thụ ý, quả nhiên không có bất kỳ người nào tiến lại ngăn cản, chỉ sau mấy giây, tên đệ tử chính đạo đi trước đào tẩu đã như nguyện xông lên tầng tiếp theo.
Cùng lúc, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mới được rảnh tay lập tức hung hãn gia nhập vào nhóm đang tiến hành vây công Bạch Nhạc!
Chính như khi trước có người đầu tiên nguyện đứng ra kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc, một khi có kẻ đi trước dẫn đầu, liền như hiệu ứng domino, nháy mắt liên minh tạm thời thật không dễ dàng mới đoàn kết lại được bỗng chốc sụp đổ.
Một người, hai người, ba người... Mười người!
Ngắn ngủi không đến trăm nhịp thở, liên tục có mười người trốn lên tầng tiếp theo!
Chứng kiến hết thảy, Dương Bằng mắt như muốn nứt, điên cuồng kêu hét, nhưng không tạo được bất kỳ tác dụng nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận