Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 738 - Lấy Lực Phá Cuộc



Chương 738 - Lấy Lực Phá Cuộc




- Đúng vậy! Cho nên... Ngươi có thể lại giúp ta một tay không?
Trên mặt Nhậm Bách Đào lộ ra một nụ cười, thong thả mở miệng nói.
- Cái gì?
Tiểu Đoạn hơi kinh ngạc, trong lòng nhất thời hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Đoạn thấy hoa mắt, rồi đột nhiên cảm giác được một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ hắn, lăng không nhấc hắn lên, sau đó lực lượng kinh khủng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, lập tức ngăn chặn tu vi, khiến hắn không thể sử dụng được chút linh lực nào.
- Đúng là kế hoạch của ngươi rất chu đáo... Nhưng vẫn còn một chút khiến ta không yên lòng!
Nhậm Bách Đào nhìn Tiểu Đoạn, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt, nhẹ giọng nói:
- Đó là ngươi còn sống! Làm sao ngươi có thể còn sống chứ...
Đột nhiên bàn tay Nhậm Bách Đào dùng sức, không cho Tiểu Đoạn cơ hội nói dù chỉ là một chữ, thẳng tay bóp nát yết hầu Tiểu Đoạn, sau đó ném thi thể đối phương như là ném rác, từ trên tửu lâu đẩy xuống.
- Ầm!
Thi thể rơi xuống đất, phát ra một tiếng động nặng nề, tiên huyết bắn tung tóe, trong nháy mắt, toàn bộ bên ngoài tửu lầu xôn xao.
- Nhậm sư huynh!
Thanh niên đứng ở phía sau Nhậm Bách Đào, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nhậm Bách Đào lạnh lùng nhìn sang nhà trọ đối diện, sau đó xoay người rời đi.
..
- Công tử... Tiểu Đoạn chết rồi!
Tô Nhan từ bên ngoài trở về, sắc mặt có chút khó coi bẩm báo.
Cho dù Tô Nhan không nhận ra Tiểu Đoạn, nhưng trong số những người xem náo nhiệt bên ngoài, đã có người nhận ra, một khi tin tức truyền đi, tự nhiên Tô Nhan dễ dàng xác định được thân phận đối phương.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, đột nhiên trong mắt lộ ra sát khí lạnh như băng.
Mình vừa mới phỏng đoán là Tiểu Đoạn tham dự lần vu oan này, không đợi phản ứng tiếp theo, Tiểu Đoạn đã bị người ta giết, hiển nhiên phản ứng của đối phương xa hơn nhanh hơn so với mình dự đoán.
Đầu manh mối này vừa đứt, hầu như ngăn chặn khả năng dùng kế phá cuộc của mình, thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng không tra ra được.
Tâm cơ thủ đoạn như này, thực sự làm người ta có chút lạnh tâm.
- Công tử, bây giờ phải làm sao?
Tiểu Đoạn vừa chết, bên ngoài càng trở nên hỗn loạn hơn, thậm chí có người, bất chấp tất cả, trực tiếp chụp mũ sát nhân lên trên đầu Bạch Nhạc, ngoài nhà trọ càng xôn xao hơn, dường như cục diện đã có chút không khống chế được.
Bạch Nhạc nhíu mày, không trả lời Tô Nhan, ngược lại đẩy cửa phòng ra, chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt tất cả mọi người.
Bạch Nhạc mặc một thân bạch y, chỉ đẩy cửa đứng ở kia, đột nhiên khiến cho tất cả mọi người có một loại áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Vô ý thức, toàn bộ nhà trọ đều an tĩnh lại.
Ánh mắt Bạch Nhạc chậm rãi đảo qua trên thân mọi người, khóe miệng hiện lên vẻ trâm chọc:
- Các ngươi, muốn trả lời cái gì?
- Bạch Nhạc, ngươi đã lấy thân phận đệ tử Linh Tê Kiếm Tông tới tham gia tông môn khảo hạch, thì phải tuân theo quy củ, lạm sát kẻ vô tội là ý gì?
Nhất thời có người hô lớn trong đám người.
Chỉ là lần này, Bạch Nhạc đã sớm có chuẩn bị, đối phương vừa mới mở miệng, Bạch Nhạc đã tập trung vào vị trí đối phương, đầu ngón tay điểm một cái, một luồng kiếm quang khủng bố chợt phá không bay ra, trực tiếp đánh nát hai chân người kia, khiến hắn bịch một tiếng quỳ xuống, hét thảm trên mặt đất không thôi.
- Bạch Nhạc, ngươi muốn làm gì?
Hắn vừa ra tay, nhất thời khiến cho đám người xôn xao lần nữa, có người cao giọng chửi bậy.
Nhưng lần này Bạch Nhạc lại không có nửa phần khoan dung, đầu ngón tay liên tục búng ra, liên tiếp sáu bảy tên kêu gào bị Bạch Nhạc tìm ra, cắt đứt hai chân đối phương.
Lần này liên tục ra tay tàn độc, đã thật sự trấn trụ đám đông, trong lúc nhất thời, tràng diện an tĩnh lại lần nữa.
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên một mảnh sát cơ, lạnh lùng mở miệng nói:
- Gà đất chó sành, không chịu nổi một kích! Là ai cho các ngươi can đảm tới nói xấu ta?
- Bạch Nhạc!
Vị trưởng lão Lục Hợp Môn kia chợt giãy giụa đứng dậy, trong mắt lộ ra một luồng hận ý, lớn tiếng mắng:
- Ta biết ngươi lợi hại, Lục Hợp Môn chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi thắng cũng đã thắng rồi, vì sao giật dây Thanh Vân Kỵ hạ sát thủ?
- Người bên ngoài sợ chết, nhưng lão phu không sợ! Sống nhiều năm như vậy, lão phu đã sớm sống đủ rồi, có gan, ngươi giết luôn cả ta đi! Ta không tin, cái Duyện Châu này to như vậy, lại không ai có thể chủ trì chính nghĩa cho chúng ta!
- Không sai! Cút về Thanh Châu của ngươi đi, Duyện Châu không phải địa phương ngươi dương oai, ngươi có gan liền giết toàn bộ chúng ta đi!
Bị trưởng lão Lục Hợp Môn dẫn đầu, đoàn người nhất thời sôi trào lần nữa.
- Vù vù!
Gần như trong nháy mắt mọi người mở miệng, cánh tay Bạch Nhạc vung lên, đột nhiên xung quanh hắn xuất hiện một mảnh kiếm quang huyễn lệ, cho dù chưa xuất thủ, nhưng chỉ bằng khí tức những kiếm quang kia phát tán ra, cũng không khỏi làm cho tất cả mọi người biến sắc.
Trong nháy mắt, không ít người bị dọa sợ vội vã lùi lại mấy bước, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Ánh mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Cùng lắm cũng chỉ là một cái Lục Hợp Môn mà thôi, các ngươi là cái thá gì? Bạch Nhạc ta muốn giết các ngươi, cần gì phải giật dây Thanh Vân Kỵ? Nếu ta xuất thủ, ngươi dựa vào bản lãnh gì để sống sót?



Bạn cần đăng nhập để bình luận