Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 880 - Ngạnh Hám Vệ Phạn Dạ



Chương 880 - Ngạnh Hám Vệ Phạn Dạ




Đáng tiếc, phần hiểu ra này tới quá muộn.
Bắc Đẩu Kiếm Trận đã thành, bịt kín tất cả không gian, Côn Ngô Kiếm chỉ về phía xa, trên người Bạch Nhạc cũng lộ ra một đạo sát khí lạnh lùng:
- Vệ Phạn Dạ, ta đã nói, ta không muốn giết ngươi! Nhưng đây là ngươi tự tìm, ta cũng muốn nhìn một chút, đến tột cùng đệ nhất thiên kiêu Bắc Đẩu Tinh Cung như ngươi, mạnh như nào!
Mấy ngày nay, có hai người danh chấn Duyện Châu, một là Bạch Nhạc, một là Yến Bắc Thần!
Hai người kia đều được Vệ Phạn Dạ chú ý qua, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, hai người này vậy mà lại là cùng một người.
Quan trọng nhất là, không ngờ để hắn gặp được dưới tình huống này.
Gần như không cần suy nghĩ, Vệ Phạn Dạ cũng có thể hiểu, một khi đối phương bại lộ thân phận, sẽ chỉ có con đường giết người diệt khẩu, bằng không, cho dù tránh thoát cái sát cục này, nhưng tin tức truyền ra, thì sau khi rời khỏi Quảng Hàn Thiên Cung, Bạch Nhạc cũng không có chỗ để ẩn giấu, chắc chắn phải chết!
Hầu như trong nháy mắt, trong đầu Vệ Phạn Dạ lập tức lóe lên ý niệm chạy trốn.
Mặc dù chưa giao thủ, nhưng chỉ bằng uy thế Tinh Cung đối phương hiển hiện ra, cũng đã khiến cho hắn ý thức được nguy hiểm bên trong.
Quan trọng nhất là, trong tay đối phương còn có Côn Ngô Kiếm!
Giả sử thật sự liều mạng tranh đấu, cho dù bây giờ thực lực Bạch Nhạc đã tổn hao rất nhiều, nhưng chỉ sợ dựa vào Côn Ngô Kiếm, cũng vẫn có năng lực chém giết hắn.
Một khi cái thân phận này của Bạch Nhạc lộ ra, hiện tại có giết chết được Bạch Nhạc hay không, cũng đã không quan trọng, chỉ cần truyền tin tức này trở về, cũng đã đủ, căn bản không cần phải mạo hiểm chém giết cùng Bạch Nhạc nữa.
Thân hình Vệ Phạn Dạ thoắt một cái, trực tiếp lộn ngược lại!
Bắc Đẩu Kiếm Trận đủ để vây khốn người khác, nhưng trong này không bao gồm Vệ Phạn Dạ!
Được coi như là thiên kiêu của Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu như hắn bị vây chết dưới Bắc Đẩu Kiếm Trận, mới thực sự là chuyện cười.
Đáng tiếc, chuyện Vệ Phạn Dạ có thể nghĩ đến, tự nhiên Bạch Nhạc cũng có thể nghĩ đến.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Bạch Nhạc đã không trông cậy vào Bắc Đẩu Kiếm Trận có thể vây khốn Vệ Phạn Dạ, đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ cần ngăn chặn hắn trong chốc lát, cũng đã đủ rồi.
Xem núi như kiếm!
Kiếm thế này, không chỉ dùng để phòng thủ.
Kiếm thế nhập sơn, một kiếm này rơi xuống, tựa như kim sơn đẩy tới, thế không thể đỡ.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công!
Thứ Bạch Nhạc ngộ ra được khi đứng trước ngọn núi, chính là kiếm nặng như vậy.
Đương nhiên, Côn Ngô Kiếm cũng không phải là trọng kiếm đơn giản như vậy, một khi lực lượng ẩn chứa bên trong bộc phát ra, không nghi ngờ gì sẽ kinh khủng hơn trọng kiếm.
Thời điểm một kiếm này rơi xuống, Vệ Phạn Dạ đã biết, mình không đi nổi nữa rồi.
Mặc dù Bắc Đẩu Kiếm Trận không trói buộc được hắn, nhưng muốn phá giải, tuyệt đối không phải trong khoảnh khắc, chuyện có khả năng làm được trong khoảng thời gian này, đã đủ để một kiếm này rơi xuống rồi, dưới loại tình huống này, biện pháp duy nhất của hắn chính là buông tha ý nghĩ chạy trốn, chính diện giao phong cùng Bạch Nhạc.
Dưới nguy cơ sinh tử, phản ứng Vệ Phạn Dạ cũng cực nhanh, gần như là trong nháy mắt, đã làm ra phán đoán chính xác nhất.
Trong nháy mắt, Ngân Hoa đại phóng, kiếm trong tay Vệ Phạn Dạ, giống như chợt hóa thành một đóa ngân hoa huyễn lệ, thoả thích nở rộ dưới ánh trăng.
Trong giới tu hành, tất cả sự vật mỹ lệ, thường thường có nghĩa là nguy hiểm tuyệt đối.
Bởi vì vẻ đẹp kia, thường là vẻ đẹp của đạo vận!
Lực lượng gần như là "đạo", tự nhiên đều vô cùng hoàn mỹ.
Oanh!
Một kiếm giống như núi đó, đụng vào chính diện phía trên ngân hoa, nhưng một kiếm khủng bố như thế, không có chém vỡ ngân hoa, ngược lại bị đóa hoa nở rộ kia nâng lên.
Cho dù là Bạch Nhạc, cũng không thể không thừa nhận được, hắn cũng hơi nhìn về phía Vệ Phạn Dạ.
Được khen là thiên kiêu xuất sắc nhất Bắc Đẩu Tinh Cung, thậm chí dưới tình huống nhiều năm bế quan, nhưng thanh danh vẫn luôn đè Mâu Kình Thần một đầu, thiên tài dạng này, xác thực là không thể dò xét.
Nếu như không phải bại lộ thân phận, dưới tình huống chỉ có thể vận dụng lực lượng nửa toà Tinh Cung, chỉ sợ mình thật sự không phải là đối thủ của Vệ Phạn Dạ.
Bên trong một kiếm này ẩn chứa kiếm đạo chi lực, cho dù là Bạch Nhạc chứng kiến, cũng không khỏi có một loại cảm giác nhìn thấy mà giật mình!
Dường như bên trong đóa ngân hoa nở rộ kia, ẩn chứa sinh cơ vô tận, không ngừng luân chuyển, đủ để trung hoà tất cả áp lực.
Nếu chỉ bàn về kiếm đạo, lúc này Vệ Phạn Dạ tuyệt đối không bằng Bạch Nhạc, nhưng cho dù Bạch Nhạc tung ra hết thủ đoạn, thì ở phía trên kiếm đạo, cũng không cách nào thắng được một đường!
Đáng tiếc... Bạch Nhạc bại lộ thân phận, chắc chắn sẽ không chỉ có kiếm đạo.
- Thôn Thiên!
Trong mắt Bạch Nhạc bắn ra một đạo tinh mang khiếp người, không có nửa điểm do dự, gần như là cùng lúc đó, liền hung hãn thi triển ra Thôn Thiên Quyết.
Thông Thiên Ma Công bá đạo bực nào!
Cho dù lực lượng trong cơ thể Bạch Nhạc, đã gần như hao hết, thì khi thi triển thần thông Thôn Thiên Quyết, tất cả lực lượng xung quanh, đều có thể cho hắn sử dụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận