Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 289 - Biết nhưng vẫn giả hồ đồ



Chương 289 - Biết nhưng vẫn giả hồ đồ




- Tô sư tỷ!
Về lại trong sơn cốc nơi đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tụ tập, rất nhanh Tô Nhan liền tìm được người quen:
- Tiểu sư đệ ở đâu?
Quan hệ giữa nàng và Cổ Hiên rất đặc thù, nếu đã trở về, lại biết tin Cổ Hiên bị thương, nàng tự nhiên không thể tránh mà không gặp.
Huống hồ, nàng cũng phải phải nghĩ cách từ trong miệng Cổ Hiên tìm hiểu xem, rốt cục Bạch Nhạc đã chết thật hay chưa.
Dù huyết ảnh tế đàn sụp đổ, chỉ có một mình Cổ Hiên đi ra, song không biết vì sao, nghĩ đến Bạch Nhạc, Tô Nhan lại luôn có cảm giác bất an.
Rõ ràng không có bất kỳ lý do nào cả, nhưng nàng vẫn không quá tin Bạch Nhạc lại chết dễ dàng như vậy.
- Cổ sư huynh bị thương, giờ đang nghỉ ngơi ở chỗ sư phụ, Tô sư tỷ ngươi tự thân tới tìm là được.
Cổ Hiên bị thương, người khác không dám đi chọc, nhưng Tô Nhan lại khác.
Thoáng chút do dự, sau cùng Tô Nhan vẫn quyết định chạy tới chỗ Cổ Hiên cư trú.
Hiện tại Cổ Hiên đang nghỉ ngơi trong một nơi sơn động lâm thời mở ra, Phá Nam Phi chính đang đứng trước sơn động xử lý chuyện Huyết Ảnh Ma Tông, thấy Tô Nhan đi tới cũng gần gần chỉ liếc mắt một cái chứ chưa hề ngăn cản.
Chuyện giữa Cổ Hiên và Tô Nhan, hắn tự nhiên cũng biết, song hoàn toàn không để ở trong lòng.
Giờ nếu đã đáp ứng đối phương, giúp hắn ngụy trang thân phận Cổ Hiên, tự nhiên không thể cách tuyệt người khác thăm hỏi, đặc biệt là với người quen thuộc Cổ Hiên như Tô Nhan.
Huống hồ, tưởng muốn giấu qua người khác, há đâu chỉ mỗi đối phương, Phá Nam Phi cũng nhất định phải giấu.
Chỉ có như vậy, hắn có thể đảm bảo tin tức không bị tiết lộ, để hắn có đầy đủ thời gian từ trong miệng đối phương bức hỏi ra Thông Thiên Ma Công.
Chỉ cần đảm bảo đối phương thời thời khắc khắc nằm trong tầm giám thị, không thể chạy trốn, đối với hắn mà nói, vậy là đủ rồi.

- Tiểu sư đệ, ngươi thế nào rồi?
Bước vào sơn động, từ xa xa liền thấy được Cổ Hiên, Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng nói.
Nghe được giọng Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, chỉ là ngoài mặt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhàn nhạt quét nhìn Tô Nhan một cái, không thốt nửa lời.
Bạch Nhạc không quá rõ ràng quan hệ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên rốt cục là thế nào, với tình hình lúc này, liều lĩnh tiếp lời sẽ chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, ngược lại, trầm mặc không đáp, hết thảy để cho đối phương tự mình đi đoán, tự mình đi nói, ngược lại sẽ càng dễ dàng làm rõ mục đích của đối phương.
- Tiểu sư đệ, được mất nhất thời không cần quá để ở trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đột phá.
Không cách nào từ trên người Bạch Nhạc nhìn ra được tâm tư gì, Tô Nhan đành phải tiếp tục nói:
- Còn nói, chí ít ngươi mới là người thắng, gia hỏa tỏ vẻ thần bí kia chẳng phải đã bị ngươi giết chết?
- Ngươi cho rằng đấy là điều đáng để kiêu ngạo?
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
- Người ta không phải có ý này.
Khẽ cáu một tiếng, Tô Nhan thuận thế ngồi xuống bên người Bạch Nhạc:
- Người ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi mà.
Tâm niệm điện chuyển, đến cái lúc này, Bạch Nhạc dù ngu đến mấy cũng hiểu ra được quan hệ mập mờ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên, ngón tay khẽ vươn ra, đột ngột nắm chặt cằm Tô Nhan, khều nhẹ nói:
- Thấy ta chịu thiệt, có phải ngươi rất cao hứng?
- Tiểu sư đệ, ngươi đúng là nghĩ oan cho người ta!
Nguýt nhẹ một cái, Tô Nhan tựa người lên thân Bạch Nhạc, nhẹ giọng thỏ thẻ:
- Ngươi quên rồi, ngươi từng đáp ứng, đợi ngươi bước vào Tinh Cung Cảnh liền cưới ta.
Nói đến đây, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra được bảy tám phần, nhàn nhạt đáp:
- Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ được như nguyện.
- Khanh khách, người ta đương nhiên tin tưởng ngươi! Không việc gì là được, tiểu sư đệ, ta có thể chờ ngươi mà.
Mỉm cười điểm nhẹ lên miệng Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn theo, Bạch Nhạc lại không đứng dậy mà nhắm mắt, tiếp tục trị liệu.
Hiện tại hắn thực sự có chút không mà nắm bắt tâm tư Tô Nhan, tự nhiên không dám lộ ra chút nào dị thường, có thể sớm đuổi đi Tô Nhan, tự nhiên tốt nhất.
Nhưng mà, Bạch Nhạc căn bản không biết, ngay khoảnh khắc xoay người, trong mắt Tô Nhan chớp qua một tia kinh hãi khó phát hiện ra được.
Dù đối phương ẩn dấu rất kỹ, song Tô Nhan vẫn nhạy cảm ý thức được, đối phương tuyệt đối không phải Cổ Hiên!
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trong toàn bộ quá trình tiếp xúc, dù là lúc đối phương cố ý làm ra động tác vươn tay nắm lấy cằm nàng, nàng đều không thể từ trong mắt đối phương nhìn ra nửa điểm dục vọng.
Cổ Hiên có tâm tư gì với nàng, nàng quá biết rõ ràng, đó là dục vọng hận không thể nuốt ngay lấy nàng !
Ở trước mặt nàng, Cổ Hiên cũng chưa từng che giấu dục vọng này, bởi vì căn bản không cần thiết.
Một người không có khả năng trong thời gian ngắn đột nhiên phát sinh biến hóa lớn vậy được!
Thế thì, giải thích duy nhất chính là. . . Người này căn bản không phải Cổ Hiên!
Nghĩ tới đó, Tô Nhan làm sao có thể không kinh hãi vạn phần!
Quan trọng hơn là, nàng vừa khéo biết được một người có bản lĩnh thay đổi dung mạo thế này … đó là Bạch Nhạc!



Bạn cần đăng nhập để bình luận