Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 14 - Sai có lỗi chiêu



Chương 14 - Sai có lỗi chiêu




Nhìn lướt qua gian phòng, phát hiện đích thật là vừa mới quét dọn xong, lúc này sắc mặt của Trần Minh Dương mới hòa hoãn một chút.
- Ngươi tốt nhất đừng nói láo, nếu không ai cũng không thể cứu được ngươi.
- Ta nào dám, sư huynh không tin có thể hỏi Cát sư huynh, hắn có thể làm chứng giúp ta.
Bạch Nhạc vội vàng lắc đầu nói.
- Cát Chí Dương chết rồi, Chấp Pháp điện ta chính là vì tra việc này mới đến, lát nữa ngươi đi tới Chấp Pháp điện ghi khẩu cung!
Bạch Nhạc chỉ là một tạp dịch, Trần Minh Dương tới nơi này, cũng chỉ là làm theo thông lệ hỏi han mà thôi, căn bản không có hoài nghi Bạch Nhạc, tùy ý hỏi hai câu liền quay người rời đi.
Thẳng đến nhìn đối phương đi xa, Bạch Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế, cái này thực quá dọa người.
- Có tật giật mình!
Vân Mộng Chân khinh thường lườm Bạch Nhạc một cái, mở miệng châm chọc.
Nghe Vân Mộng Chân nói, Bạch Nhạc giận không chỗ phát tiết.
- Ngươi không sợ, sao ngay cả giường cũng không dám xuống?
- Ta sợ?
Vân Mộng Chân cười lạnh, khinh thường mở miệng nói.
- Loại tiểu nhân vật này, nếu như ở bình thường, một đầu ngón tay liền có thể đè chết một đống, cũng xứng để cho ta sợ hãi?
- Kia là bình thường, bây giờ một ngón tay của người ta có thể đè chết ngươi mới đúng.
Bạch Nhạc trợn trắng mắt, tức giận chế giễu.
- ...
Vân Mộng Chân tự nhiên biết đây là lời nói thật, thế nhưng chính bởi vì lời nói thật, mới làm nàng tức giận.
Biết nói chuyện phiếm không? Có nói chuyện phiếm như thế sao?
Nhìn thấy Vân Mộng Chân kinh ngạc, nghĩ đến ban trưa đối phương vênh mặt hất hàm sai khiến, Bạch Nhạc lại tức giận, lần nữa bổ thêm một đao.
- Ngay cả nói ngươi là vợ ta cũng không dám lên tiếng phản đối, kỳ thật ngươi không phải sợ hãi, ngươi là muốn làm vợ ta đúng không?
- Bạch Nhạc! ! ! Ngươi muốn chết!
Loại chuyện đấu võ mồm này, cho dù mười Vân Mộng Chân cộng lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của tiểu nhân vật như Bạch Nhạc.
Đương nhiên, trên thực tế, cũng không phải Bạch Nhạc thật muốn đấu võ mồm với Vân Mộng Chân, chỉ là áp lực trên người hắn thực quá lớn, nhất định phải dùng loại phương thức này đến làm dịu tâm tình khẩn trương của mình.
Chấp Pháp điện đối với tiểu nhân vật tầng dưới chót của tông môn như Bạch Nhạc mà nói, thực sự có lực uy hiếp quá lớn, nếu như nói đắc tội mập mạp chỉ bị đánh, như vậy một khi chọc Chấp Pháp điện, thì quyền sinh sát đều ở một ý niệm của đối phương.
Nhất là Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, Cát Chí Dương là hắn giết, một khi bị tông môn điều tra ra, cho dù bây giờ hắn tu ra linh lực, cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Hiện tại chúng ta nên làm gì?
Bạch Nhạc ngồi ở mép giường, có chút bất an nhìn Vân Mộng Chân hỏi.
Mặc dù Trần Minh Dương tạm thời rời đi, nhưng đã bảo hắn đi Chấp Pháp điện ghi khẩu cung, vừa rồi nói dối qua, không có nghĩa là lát nữa còn có thể nói dối qua, dù sao tạp dịch dưới tay mập mạp cũng không chỉ một mình Bạch Nhạc.
- Là ngươi nên làm cái gì, có quan hệ gì tới ta?
Vân Mộng Chân cười lạnh, khinh thường mở miệng nói.
- Ta chết, ngươi có thể chạy thoát sao?
Nhìn Vân Mộng Chân một chút, Bạch Nhạc tức giận nói.
- Không quan hệ với ngươi đúng không? Cùng lắm thì chúng ta nhất phách lưỡng tán, ta đi Chấp Pháp điện tự thú, nói ta ngủ với Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, để bọn hắn nhìn xem xử lý.
- Ngươi dám!
Lại nghe Bạch Nhạc nhắc tới chuyện lúc trước, Vân Mộng Chân xấu hổ giận dữ, thanh âm lạnh đến mức cơ hồ muốn kết thành băng.
- Có cái gì mà dám hay không, đằng nào cũng chết, dù sao ta chỉ có một cái mạng, ngươi còn không sợ mất mặt, chẳng lẽ ta còn sợ chết sao?
Bạch Nhạc trợn trắng mắt, dứt khoát bày ra tư thái lưu manh.
Trong nháy mắt, Vân Mộng Chân không khỏi chán nản.
Dù hận không thể hiện tại liền giết hỗn đản này, nhưng bây giờ nàng còn không có bất kỳ biện pháp nào xử lý Bạch Nhạc.
Chỉ là nghĩ lại, trong lòng Vân Mộng Chân không nhịn được hơi động một chút, Bạch Nhạc bảo nàng nghĩ biện pháp, ngược lại nhắc nhở nàng, có thể mượn cơ hội này để người Linh Tê Kiếm Tông đi điều tra tung tích Thông Thiên Ma Quân.
Hơn nữa sự tình dính đến Thông Thiên Ma Quân, chỉ cần người Linh Tê Kiếm Tông không ngốc, thì chắc chắn sẽ kiểm tra Bạch Nhạc và Thông Thiên Ma Quân có quan hệ hay không, với lại vô luận kết quả như thế nào, chỉ sợ cũng sẽ giết Bạch Nhạc diệt khẩu.
Đối với Vân Mộng Chân mà nói, đây quả thực là một hòn đá ném hai chim, chẳng những có thể lợi dụng Linh Tê Kiếm Tông giúp nàng truy tra tin tức của Thông Thiên Ma Quân, còn có thể mượn tay đối phương giúp nàng giết chết Bạch Nhạc diệt khẩu.
Nghĩ đến nơi này, Vân Mộng Chân lập tức mở miệng nói.
- Ngu xuẩn, có sẵn lý do bày ở trước mắt không biết dùng, đáng đời ngươi chỉ là một tiểu tạp dịch.
Có sẵn lý do?
Lông mày Bạch Nhạc nhảy loạn, hắn cũng không ngốc, lúc này liền minh bạch ý tứ của Vân Mộng Chân.
Thông Thiên Ma Quân!
Đúng vậy, còn có lý do gì càng tốt hơn sao?
Dù sao Thông Thiên Ma Quân đã chết, vô luận sự tình gì, đều có thể đổ lên đầu Thông Thiên Ma Quân?



Bạn cần đăng nhập để bình luận