Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 174 - Ai nói ta chỉ biết khoái kiếm? (2)



Chương 174 - Ai nói ta chỉ biết khoái kiếm? (2)




Keng.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm người, bàn tay của Lý Minh Thụy đột nhiên thu hồi, cường hành đỡ lấy một kiếm này, nhưng mà, mượn khoảng trống trong chớp mắt này, Bạch Nhạc cũng đồng dạng thối lui, thoát khỏi nguy hiểm.
Biến hóa liên tiếp này có thể nói là động tác mau lẹ, cho dù ba người ở trong cuộc cũng không thể đoán trước được.
Đợi cho tất cả đã trở nên yên lặng, nhìn thi thể của đồng bạn nặng nề ngã xuống đất, hai người không khỏi đồng thời biến sắc.
Kẻ điên!
Trước giờ bọn họ đều cho rằng, những Ma tu như bọn họ tàn nhẫn hơn đệ tử chính đạo rất nhiều, nhưng hiện giờ, đối mặt với Bạch Nhạc, bọn họ không khỏi đều dâng lên suy nghĩ như vậy.
Loại đấu pháp không ngại đồng quy vu tận này, cho dù là bọn họ, chỉ sợ cũng căn bản không dám dùng.
So sánh với bọn họ, Bạch Nhạc mới giống người trong ma đạo.
Tin tức tốt duy nhất là, bọn họ dùng hy sinh một đồng bạn làm cái giá, cuối cùng cũng đả thương được đến Bạch Nhạc.
Bóp nát xương quai xanh bên vai trái của Bạch Nhạc, chẳng khác nào là phế bỏ một cánh tay của Bạch Nhạc, hơn nữa, với nhãn quang của Lý Minh Thụy không khó nhìn ra, sát chiêu tích tụ hồi lâu của Bạch Nhạc vừa rồi cũng đã dùng hết, hiện giờ ngược lại chính là lúc Bạch Nhạc yếu ớt nhất.
Dùng kiếm là một tay, nhưng thân thể lại là một chỉnh thể, một cánh tay bị phế, tốc độ xuất kiếm thế tất sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, cho dù có thể chịu được loại đau đớn này, tuyệt đối cũng không thể lại dùng ra kiếm nhanh như vậy.
Liếm liếm môi, mắt Lý Minh Thụy ngược lại sáng hơn mấy phần,
- Khoái kiếm đáng sợ quá! Bạch Nhạc, không ngờ ta vẫn coi thường ngươi, quả nhiên mỗi một người có thể thành tựu Tử Phủ đều là thiên kiêu một thế hệ.
- Nếu là đánh nhau sinh tử một chọi một, chỉ sợ ta đúng là chưa chắc đã đối thủ của ngươi! Có điều, ngươi hiện tại còn có thể thi triển ra loại khoái kiếm đó không?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lúc này trong mắt Lý Minh Thụy lộ ra một tia quang mang nóng bỏng không hề che giấu, giống như Bạch Nhạc đã là cá trên thớt, để mặc cho hắn giết mổ.
Nhìn cánh tay đã bị thương đến không thể nhấc lên nổi của mình, sắc mặt Bạch Nhạc tái nhợt, nhưng trên mặt ngược lại lộ ra một nụ cười châm chọc.
- Ai nói ta chỉ biết khoái kiếm?
Ngu kiếm nhanh, đích xác là thành lập trên mỗi một chi tiết nhỏ, bất kỳ một chút biến hóa rất nhỏ nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của ngu kiếm.
Trên điểm này, Lý Minh Thụy nhìn đích xác vô cùng chuẩn xác.
Nhưng... Ai nói Bạch Nhạc chỉ biết ngu kiếm?
Cho dù sau khi đánh với Bạch Thành một trận, lý giải của Bạch Nhạc đối với ngu kiếm đã càng lúc càng thấu triệt, nhưng trên thực tế, cái cường đại nhất của hắn vẫn không phải ngu kiếm, mà là Linh Tê Kiếm Quyết!
So sánh với ngu kiếm, Linh Tê Kiếm Quyết chính là không ngu một chút nào, mà là phát huy sự tinh diệu của kiếm đạo đến cực hạn.
Cánh tay bị phế bỏ sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của ngu kiếm, nhưng đối với Linh Tê Kiếm Quyết mà nói, ảnh hưởng lại không lớn như trong tưởng tượng.
Mũi kiếm hơi đổi, linh lực xuyên qua mũi kiếm đột nhiên bùng nổ, hóa thành một mảng kiếm mang đáng sợ, trong nháy mắt đã bao phủ hai người còn lại.
Lưu Vân Tán Hoa!
Kiếm như mây trôi, giống như lập tức nứt vỡ, hóa thành mấy đạo lưu quang bắn ra.
Mỗi một đạo lưu quang, đều là một đạo kiếm mang, rực rỡ chói mắt.
Tuy phải trả giá một cánh tay bị phế bỏ, nhưng trừ bỏ một người, đối với Bạch Nhạc mà nói, áp lực kỳ thật ngược lại giảm bớt rất nhiều.
Cái gì gọi là chém giết sinh tử? Chính là chỉ cần có thể sống sót, trả giá gì cũng không tiếc.
Lối suy nghĩ của Bạch Nhạc rất rõ ràng, hắn phải đánh tan từng người của đối phương, thực lực của Lý Minh Thụy là Linh Phủ trung kỳ, rất khó kích sát trong khoảng thời gian ngắn, vậy chỉ có thể đặt mục tiêu trên người người khác.
Cho dù vì thế mà phải trả giá đắt cũng đáng.
Sau khi tập sát một người, rất nhanh Bạch Nhạc lại tỏa định mục tiêu tới trên người người còn lại, bảy thành công kích trở lên toàn bộ đều tập trung ở trên người đối phương, ngược lại là Lý Minh Thụy, nếu không phải rút kiếm về phòng thủ, Bạch Nhạc căn bản vốn không có ý ra tay với hắn.
Đương nhiên, nếu hai người bọn Lý Minh Thụy có thể tín nhiệm lẫn nhau, dưới phối hợp với nhau, rất dễ có thể cầm chân được Bạch Nhạc, với hiệu quả cường đại của Nhiên Huyết Thuật, thắng bại vẫn phải đánh đến cuối cùng mới biết.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, người trong ma đạo trước giờ đều sinh hoạt trong hoàn cảnh cạnh tranh tàn khốc! Cho dù là cùng tông môn, thậm chí dưới môn hạ của cùng một vị sư tôn, giữa hai bên vẫn là một loại quan hệ cạnh tranh tàn khốc, căn bản không thể có tín nhiệm thực sự.
Nhận thấy ý đồ của Bạch Nhạc, người còn lại theo phản ứng bản năng không muốn phối hợp với Lý Minh Thụy nghĩ biện pháp kiềm chế phản sát Bạch Nhạc, mà là trốn!
Giống như vừa rồi Bạch Nhạc tập sát đồng bạn đó, đối với bọn họ mà nói, phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải báo thù cho đối phương, mà là mừng thầm bởi vì cái chết của đối phương đã mang đến thương thế cho Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận