Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 131 - Áo trắng như tuyết



Chương 131 - Áo trắng như tuyết




Nhưng đã không có lựa chọn, bất kể là chủ động cũng được bị động cũng thế, đã đi lên con đường này, vậy chỉ có thể một mực đi tiếp, cho đến một ngày, có thể có đủ lực lượng để nắm giữ vận mệnh của mình.
Trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi này, Bạch Nhạc đã trải qua quá nhiều, cho đến giờ phút này, phải cáo biệt không chỉ là Vân Mộng Chân, còn có loại sinh hoạt và nhân sinh quá khứ.
Có chờ mong, cũng có nguy hiểm.
Tương lai thế nào, không ai biết! Nhưng có một điểm, lúc này Bạch Nhạc lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Đó chính là, tương lai thuộc về hắn, bất kể thành bại, tất nhiên đều sẽ rất đặc sắc!
Tu hành là một chuyện rất khổ, loại chuyện vừa uống rượu tán gái vừa tiến bộ thần tốc, trở thành Tông sư một thế hệ, chỉ là những cố sự mà những người căn bản không hiểu gì về tu hành bịa ra.
Trên đời này, muốn đạt được thành công, vốn không có chuyện đơn giản thoải mái.
Bạch Nhạc trong thời gian hơn hai tháng, đứng vào hàng chân truyền, thành tựu Tử Phủ, ở trong mắt người khác, giống như chính là một ví dụ tu hành rất thoải mái. Nhưng trên thực tế, trong lúc này Bạch Nhạc đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thừa nhận bao nhiêu thống khổ, chảy bao nhiêu mồ hôi, lại không ai nhìn thấy.
Ngươi hâm mộ người khác phong quang trên vũ đài, lại không nhìn thấy dưới vũ đài, hắn phải chịu bao đau khổ.
Trước khi bước lên Thiên Tâm Phong, cái nhìn lúc ban đầu của Liễu Như Tân, kỳ thật cũng chẳng khác gì người khác, hâm mộ vận khí và thiên phú của Bạch Nhạc, bội phục đảm phách và lòng dạ của Bạch Nhạc, nhưng lại không nhìn thấy nỗ lực của Bạch Nhạc.
Cho tới những ngày này, nàng ta phụ trách sinh hoạt thường ngày của Bạch Nhạc, ngụ ở Thiên Tâm Phong, mỗi ngày nhìn Bạch Nhạc tu hành, nàng ta mới hiểu được, thì ra mỗi một phần thành công đều tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Vân Mộng Chân rời đi đã nửa năm.
Nhưng nửa năm qua, Bạch Nhạc cơ hồ ngay cả Thiên Tâm Phong cũng không xuống, trừ luyện kiếm thì chính là tu luyện, thậm chí ngay cả ngủ cũng bị đả tọa thay thế.
Rõ ràng chỉ là kiếm chiêu đơn giản nhất, ngay cả đệ tử ngoại môn, thậm chí một số tạp dịch cũng có thể dễ dàng sử ra, nhưng Bạch Nhạc lại có thể luyện tập hết lần này tới lần khác, lặp lại mấy ngàn lần mỗi ngày.
Liễu Như Tân đến nay vẫn nhớ được câu trả lời của Bạch Nhạc khi nàng ta không nhịn được hỏi Bạch Nhạc ý nghĩa của làm như vậy.
- Không ai có thể sinh ra đã biết, luyện kiếm cũng giống như chúng ta nói chuyện đi đường vậy, thuần thục không phải bởi vì nó đơn giản, mà là không ngừng lặp lại, biến nó thành một loại bản năng!
Liễu Như Tân vĩnh viễn không quên được bộ dạng thản nhiên của Bạch Nhạc khi nói ra những lời này.
Một màn đó, cơ hồ đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu nàng ta.
Ở trong mắt Liễu Như Tân, Bạch Nhạc tu luyện đã đủ khắc khổ rồi, tốc độ tiến bộ cũng cực nhanh.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Bạch Nhạc càng lúc càng bất mãn với loại tốc độ tu luyện này.
Khác với lúc ở Dẫn Linh cảnh, Linh Phủ tu hành cần nhiều linh lực, phẩm chất của Linh Phủ càng cao, linh lực cần cho tu hành lại càng nhiều. Huống chi, trong cơ thể Bạch Nhạc còn có hai Linh Phủ. Cho dù linh khí của Thiên Tâm Phong ở trong Linh Tê Kiếm Tông, cơ hồ đã được xem như là dồi dào nhất, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại vẫn còn lâu mới đủ.
Vân Mộng Chân từng nói, nàng ta bảy tuổi đã tu hành, ba tháng mở Linh Phủ, mười bốn tuổi đạt tới Linh Phủ đại thành.
Nói cách khác, Vân Mộng Chân từ bước vào Linh Phủ, đến Linh Phủ đại thành, đột phá Tinh Cung cảnh cũng mất ít nhất bảy năm.
Mà đây đã được tính là tốc độ tu hành vô cùng khủng bố rồi.
Dùng tốc độ tu hành của Bạch Nhạc những ngày này để suy tính, nếu không có tài nguyên khác, chỉ đơn thuần cứ như vậy ngồi khổ tu trên Thiên Tâm Phong, đừng nói là bảy năm, cho dù là gấp đôi, mười bốn năm, hắn cũng chưa chắc đã có thể bước vào Tinh Cung.
Thành tựu hai Tử Phủ, nghe thì tất nhiên sảng khoái, nhưng trên thực tế tài nguyên phải tiêu hao đâu chỉ đơn giản là một cộng một.
Tài nguyên!
Từ khi đột phá Linh Phủ, kỳ thật Bạch Nhạc đã cảm nhận được tầm quan trọng của tài nguyên.
Cự tuyệt Đạo Lăng Thiên Tông, cũng có nghĩa là, hắn phải tự mình nghĩ biện pháp để đạt được nhiều tài nguyên tu hành hơn, nếu không cũng chỉ có thể cả đời ở trong Linh Tê Kiếm Tông nho nhỏ này.
- Bạch sư huynh, còn nửa tháng nữa chính là thi đấu tông môn rồi, ngươi có nắm chắc không?
Nhìn Bạch Nhạc luyện kiếm hơn một tiếng, Liễu Như Tân đi đến bên cạnh giúp Bạch Nhạc lau mồ hôi, thuận miệng hỏi.
- Nói gì tới nắm chắc, dẫu sao ta cũng vừa mới bước vào Linh Phủ cảnh được nửa năm mà thôi.
Cất kiếm vào vỏ, Bạch Nhạc cười khổ, nói,
- Ta nghe nói, đứng nhất trong đại hội đệ tử chân truyền lần này, sẽ có phần thưởng một trăm khối linh thạch à?
- Không phải một trăm khối, là tổng cộng chỉ có một trăm khối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận