Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 413 - Náo thị thoát thân



Chương 413 - Náo thị thoát thân




Mười năm trước liền dám giao thủ với tông chủ Thất Tinh Tông, hơn nữa còn chỉ mất một ngón tay, lại có thể toàn thân lui ra, đó là thực lực cỡ nào!
Ma đầu như thế, thực lực e rằng vượt xa Phá Nam Phi, dù mình thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí dùng đến Côn Ngô Kiếm, sợ là phần thắng cũng vẫn không lớn! Tùy tiện bạo lộ thân phận, kết quả không chừng sẽ càng hỏng bét.
Khắc này, Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm kêu khổ, trong lòng mắng vị tông chủ Thất Tinh Tông kia đến cẩu huyết dầm đầu.
Khó trách lại nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, thì ra sớm đã đoán được mình vừa rời khỏi Thất Tinh Tông liền sẽ gặp nguy hiểm, đây rõ ràng là muốn gài chết mình.
Nhưng mà, chuyện đến nước này, dù tức dù bực, lại cũng không thay đổi được gì.
Cưỡng bách chính mình trấn định lại, Bạch Nhạc nhìn Thanh Bạch, chậm rãi mở miệng nói:
- Thanh Bạch tiền bối, ta biết ngài hay không không quan trọng, quan trọng là... Hiện tại chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào, ngài nhìn xem, không phải ta không muốn giao đồ vật ra, rốt cuộc đây chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, làm sao so được với tính mạng! Nhưng mà, ta căn bản không thể tin tưởng ngài.
- Đương nhiên, ngài có thể nhẹ nhàng giết ta, chẳng qua, ta đảm bảo nhất định sẽ cầm theo Linh Khư Quả này bồi táng với mình.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tự tin nói:
- Tin tưởng ta, mặc dù thực lực kém xa ngài, nhưng chút năng lực cỏn con ấy thì ta vẫn làm được.
Không đợi đối phương hồi đáp, Bạch Nhạc đã nói tiếp:
- À, đương nhiên, ngài có có thể được đến Huyết Ảnh Ngoa, chỉ là... Thứ này, sợ rằng không mấy tác dụng với ngài?
Huyết Ảnh Ngoa tuy cũng là bảo bối, nhưng với loại cao thủ như Thanh Bạch mà nói, giá trị hiển nhiên kém xa Linh Khư Quả.
Không phải là Huyết Ảnh Ngoa không tốt, mà là chưa hẳn thích hợp với hắn!
Quan trọng hơn hết là, thứ như Huyết Ảnh Ngoa thực sự quá chói mắt, chỉ cần hắn dám cầm đi ra, chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết Bạch Nhạc là hắn giết! Như thế sẽ kéo đến phiền phức không ngừng không nghỉ!
Bảo vật khiến Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân đều cảm thấy tiếc rẻ, dù là hắn đều chưa hẳn đã giữ được.
….
Híp mắt lại, Thanh Bạch thật sự rất muốn trực tiếp ra tay cướp đoạt, nhưng chứng kiến thái độ kiên quyết kia của Bạch Nhạc, hắn một mực cảm thấy không quá tự tin.
Nếu là Linh Phủ Cảnh bình thường, đừng nói Linh Phủ trung kỳ, dù có là Linh Phủ đỉnh phong, hắn cũng tự tin đoạt được Linh Khư Quả trước khi đối phương kịp bóp nát, nhưng Bạch Nhạc thì khác.
Hiện tại Bạch Nhạc quá nổi danh.
Lực áp ba người Lý Phù Nam, Văn Trạch, Mạc Vô Tình, xông qua Thất Tinh Tháp giành lấy Thất Tinh truyền thừa, đạp lên con đường ánh sáng ra, ngay trước mặt cao thủ Tinh Cung Cảnh chém giết Mạc Vân Tô, ngăn đỡ một kích từ Tinh Cung Cảnh mà vẫn toàn thân lui ra.
Mỗi sự việc trong đó đều nhắc nhở Thanh Bạch, Bạch Nhạc hoàn toàn khác với Linh Phủ Cảnh bình thường.
- Có điều kiện gì, cứ nói đi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thanh Bạch lạnh lùng nói.
- Đồ vật ta có thể cho ngươi, nhưng ta nhất định phải đảm bảo tự thân an toàn.
Nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa, chỉ mỗi Linh Khư Quả mà thôi! Đương nhiên, để báo đáp, ta có thể cam đoan không tiết lộ thân phận tiền bối.
- Ồ?
Khẽ nhíu mày, Thanh Bạch cười lạnh nói:
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta dễ gạt gẫm? Mặc dù ta không giết ngươi, tất cũng sẽ có người khác tìm đến ngươi, không giao ra Linh Khư Quả, lại không nói bị ai cướp đi, ngươi còn có thể thoát thân?
- Chạm mặt tiền bối, tính là ta xui xẻo. Nhưng chỉ cần thoát thân từ trong tay tiền bối, ta tự nhiên sẽ có đối sách!
Trên mặt chớp qua một tia ngạo nghễ, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Huống hồ, bằng tâm mà luận, nếu tiền bối không phải người đầu tiên chạm mặt ta, ta nói cái gì, tiền bối sẽ tin ư?
Thần sắc hơi động, lần này Thanh Bạch đã tin mấy phần.
Đối diện sinh tử, vô luận bảo vật quý giá thế nào đều chẳng đáng là gì, Bạch Nhạc nguyện ý giao ra, chuyện này không có gì kỳ lạ cả.
Mà tiểu tử này cắn chết nói chỉ chịu giao ra Linh Khư Quả, trong lòng sợ rằng sớm đã có tính toán.
Lấy thanh danh hắn bây giờ, chỉ cần nguyện ý cầm ra Huyết Ảnh Ngoa, trong tay không có bảo vật khiến người động tâm nào khác, vô luận tìm đến bất kỳ tông môn nào ở Thanh Châu, hẳn rằng đều sẽ được che chở.
Như thế, lời này ngược lại có thể tin.
Nghĩ vậy, Thanh Bạch lập tức gật đầu:
- Cũng được.
- Nói suông không tính, chuyện này can hệ đến tính mạng bản thân ta, tiền bối chỉ nói miệng, ta không tin được.
Không chút buông lỏng, Bạch Nhạc bình tĩnh hồi đáp.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta lập huyết thệ chắc?
Thanh Bạch giận hỏi.
- Vậy thì không cần!
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc liếc nhìn trấn nhỏ cách đó không xa một cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
- Trước mặt chính là trấn nhỏ, chúng ta tìm một nhà tửu lâu đông khách nào đó, ta đi vào trước, đến đấy sẽ đặt Linh Khư Quả lên bàn trong tửu lâu.
- Đương nhiên, để đảm bảo công bằng, ta sẽ tìm chiếc bàn nào đó mà từ bên ngoài cũng thấy được, chẳng qua, tiền bối phải đợi ngoài tửu lâu một lúc! Khi ấy, tiền bối lấy Linh Khư Quả, ta tự động thoát thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận