Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 215 - Ai là cá? (3)



Chương 215 - Ai là cá? (3)




Ngay khi Đàm Y Viên đang không biết nên đáp lại thế nào, cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.
Thanh niên áo xanh chậm rãi bước vào trong sơn cốc, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Quan trọng nhất là, bọn họ từ trên người đối phương không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
- Người nào?
Một tay ấn kiếm, Đàm Y Viên có phản ứng đầu tiên, trầm giọng hỏi.
Chậm rãi bước vào sơn cốc, ánh mắt Bạch Nhạc dừng lại trên người ba người một chút, liền trực tiếp dời đi, về phần chất vấn của Đàm Y Viên, lại coi như không nghe thấy, không có hứng thú đáp lại.
Bất kể là Đàm Y Viên, hay là Dương Bằng, chẳng qua cũng chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, căn bản không mang tới bất kỳ uy hiếp gì, về phần Tiếu Vượng chỉ có Dẫn Linh cảnh đó, lại trực tiếp bị bỏ qua.
- Vị huynh đệ này, tại hạ Dương Bằng, bình sinh thích nhất là kết giao bằng hữu, không biết xưng hô thế nào, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?
Ngược lại với Đàm Y Viên, Dương Bằng giở ra vẻ tùy tiện có thừa, tiến lên ôm quyền, cao giọng mở miệng nói.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau chóng rời khỏi đi.
Nghe thấy lời nói của Dương Bằng, Bạch Nhạc cuối cùng cũng nhướn mắt, thản nhiên nói, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại lộ ra một cỗ mị lực khác lạ.
- Huynh đệ nói vậy là có ý gì?
Lắc đầu, Dương Bằng có chút bất mãn nói,
- Mọi người chúng ta đều tới tìm tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, bất kể là ai có thể có phát hiện, đều là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi còn sợ không được chia công lao à?
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không quan tâm tới hắn nữa, ánh mắt nhìn bóng râm trong rừng cây cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói,
- Các ngươi còn muốn chờ bao lâu nữa?
Nhìn thấy Bạch Nhạc chẳng buồn để ý tới mình, bản thân Dương Bằng có chút bất mãn, muốn phát hỏa, chỉ là còn chưa nói ra, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an, đành nuốt trở vào.
- Không ngờ, đúng là một con cá lớn.
Trong lúc nói, chỗ bóng râm đột nhiên xuất hiện thân ảnh của mấy người, vừa hiện thân đã lờ mờ tạo thành thế bao vây, vây Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng lại.
Từ khi Bạch Nhạc tới gần bên này, đã cảm nhận được mấy đạo khí tức và áp lực bí mật.
Cơ hồ dựa vào trực giác, Bạch Nhạc đã phán đoán ra nơi này tất nhiên có người của Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân, chỉ là, lần này bản thân Bạch Nhạc có lòng muốn thử thực lực của mình, căn bản không có ý tránh né, lập tức đi tới.
Về phần bọn Dương Bằng, Bạch Nhạc căn bản không để ở trong lòng, lúc trước nhắc nhở một câu, bọn họ đã không chịu đi, tất nhiên cũng kệ bọn họ.
- Ai là cá, e là phải giao thủ mới biết! Huyết Ảnh Ma Tông tìm trăm phương ngàn kế, không phải là muốn dẫn dụ ta ra à? Hiện tại ta đã tới rồi... Hy vọng các ngươi sẽ hối hận!
Chắp tay sau lưng, khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, thản nhiên nói.
Tuy Bạch Nhạc kiêu ngạo, nhưng khi thể hiện ra, lại luôn khá là khiêm tốn.
Nhưng hiện giờ, khi dùng thân phận ma đạo xuất hiện, Bạch Nhạc lại cố ý hoàn toàn thể hiện ra một mặt bá đạo này, thế là, cũng có thể dùng sự chênh lệch trên tính cách, triệt để chia tách Bạch Nhạc và thân phận này.
- Càn rỡ!
Hừ lạnh một tiếng, một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cách Bạch Nhạc gần nhất thân hình nhấp nhoáng, lập tức rút đao ra chém tới Bạch Nhạc.
Tuy có chút kiêu ngạo, nhưng dám ra tay, đối phương cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, bản thân có thực lực Linh Phủ trung kỳ, hơn nữa xưa nay nổi danh hung hãn, đao trong tay, còn là một thanh linh khí. Thực lực như vậy, cho dù là chống lại cường giả Linh Phủ cảnh cũng có sức đánh một trận.
Một đao này trong nháy mắt hóa thành một đạo huyết ảnh gào thét mà đến.
Lúc này, bất kể là Dương Bằng hay là Đàm Y Viên đều không khỏi hơi biến sắc, lúc trước không thể nhận thấy đối phương trốn bên cạnh, đã khiến bọn họ cảm thấy có chút bất an, hiện giờ nhìn thấy một đao này, tâm lại lập tức chìm vào đáy cốc.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu đổi chỗ, bất kể Đàm Y Viên hay là Dương Bằng tự thấy đều tuyệt đối không thể cản được một đao này.
Nhưng mà, ngay sau đó, tất cả mọi người không khỏi trợn tròn mắt.
Đối mặt với một đao khủng bố này, người áo xanh thân phận thần bí đó không ngờ ngay cả tránh cũng lười chẳng muốn tránh, cứ như vậy tùy tiện vươn một bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng tóm một cái, một đao đủ để trảm sát cường giả Linh Phủ cảnh đó không ngờ cứ như vậy bị hắn chộp vào tay, không thể đi tới nửa phần.
Tay không bắt dao sắc!
Khủng bố nhất là, cho tới lúc này, trên người đối phương không ngờ cũng không có chút khí tức tiết ra ngoài, nói cách khác, chỉ dựa vào Nhục thân chi lực, cứng rắn cản một đao này!
Trong chớp mắt này, giống như ngay cả không khí cũng trở nên ngưng trệ.
Bàn tay trắng nõn đó đừng nói là đổ máu bị thương, thậm chí ngay cả một chút da cũng không rách.
- Chỉ có chút thực lực như vậy thôi à? Đúng là khiến ta thất vọng rồi.
Đồng thời vào lúc lên tiếng, chân trái Bạch Nhạc hơi bước ra một bước, đột nhiên tung người nhảy tới, tay còn lại vỗ vào ngực đối phương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận