Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 891 - Vân Hải Tiên Kiều



Chương 891 - Vân Hải Tiên Kiều




Tại đáy lòng Vân Mộng Chân, giống như xuất hiện hình bóng một người, chỉ là kết quả này, đến nay nàng vẫn không dám tin tưởng, cũng không muốn đi tin tưởng.
Rất nhiều manh mối, căn bản không liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này lại như hòa làm một, hình thành một cái phương hướng rõ ràng!
Vân Mộng Chân cứ như vậy, lẳng lặng đứng ở trước mặt Yến Bắc Thần, chăm chú nhìn ánh mắt đối phương, giống như muốn từ đó tính ra một đáp án.
Giờ khắc này, nhìn ánh mắt Vân Mộng Chân, tâm Bạch Nhạc giống như muốn hòa tan.
Trong chớp mắt này, hắn thật sự có một loại kích động muốn nói cho Vân Mộng Chân tất cả.
Nhưng tất cả những thứ này, vẫn bị hắn mạnh mẽ đè xuống.
Vân Mộng Chân có thể suy đoán, nhưng hắn không thể thừa nhận.
Bởi vì kết quả kia, quá mức nặng nề... Đối với Vân Mộng Chân cũng quá tàn nhẫn.
Nói cho nàng biết mình chính là Bạch Nhạc, tới nơi này chính là vì cứu nàng sao?
Lời này dễ dàng, tuy nhiên lại có nghĩa là muốn vứt cho Vân Mộng Chân một vấn đề khó khăn không nhỏ?
Quan hệ giữa Đạo Lăng Thánh Nữ và truyền nhân Ma Quân, vốn là thù địch không chết không thôi, đây không phải là chuyện một người có khả năng thay đổi, một khi phá tầng cửa sổ này, chính là đang ép Vân Mộng Chân làm ra lựa chọn!
Đưa ra lựa chọn giữa hắn và Đạo Lăng Thiên Tông, lựa chọn giữa ái tình và tín ngưỡng.
Bạch Nhạc không đành lòng để Vân Mộng Chân làm lựa chọn như này.
Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, tầng cửa sổ này nhất định sẽ bị phá, có điều không phải là hiện tại... Không phải là thời điểm hắn chưa có năng lực bảo vệ nàng, thay nàng gánh chịu phần thống khổ này.
- Nếu như ngươi không muốn giết ta, vậy thì tránh đường ra đi.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, hời hợt mở miệng nói:
- Ta là ai, với ngươi không quan trọng! Cứu ngươi, tự nhiên có nguyên nhân, nhưng ngươi không cần biết.
“…”
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Yến Bắc Thần, Vân Mộng Chân vốn muốn nói, nhưng cuối cùng lại giấu ở đáy lòng lần nữa.
Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, nhưng không có ý tứ tiếp tục nói chuyện với Vân Mộng Chân nữa, mà bình tĩnh đi qua bên người nàng.
- Yến Bắc Thần... Ngươi cứu ta một lần, ta tha cho ngươi một mạng, chúng ta huề nhau! Sau này lại gặp nhau, chính là cừu địch... Ta sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi nữa!
Vân Mộng Chân nhìn bóng lưng Yến Bắc Thần rời đi, cắn chặt môi, lạnh giọng nói.
Bước chân Bạch Nhạc hơi chậm lại, yên lặng trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.
Bước chân Bạch Nhạc có chút nặng nề, chính hắn cũng không nói ra được tâm tình lúc này của mình là thế nào.
Lúc rời đi, Bạch Nhạc mang theo Côn Ngô Kiếm, không phải là hắn không nỡ, mà là thực sự không tìm được một cái lý do thích hợp.
Quả thật, hắn có thể cảm giác được, trong lòng Vân Mộng Chân có một chút suy đoán, nhưng cũng chính vì như vậy, hắn mới càng phát không thể làm ra bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, bằng không chẳng khác gì không đánh đã khai rồi.
Chỉ là, lần này gặp lại, giống như đã cởi ra một ít khúc mắc của Bạch Nhạc.
Trước đó, chuyện bị Vân Mộng Chân phát hiện thân phận, vẫn luôn là tâm ma của hắn.
Nhưng hôm nay nhìn lại, lại phát hiện, cũng không hỏng bét như trong tưởng tượng.
Tương lai... tất cả sẽ tốt lên.
...
Bắc Đẩu Sơn.
Có một luồng thần hồn chậm rãi bay ra từ giữa Vân Hải, rơi vào trước mặt lão giả, sau khi thân hình dần dần trở nên rõ ràng, lập tức quỳ gối trước mặt lão giả, lễ phép dập đầu ba cái.
Bắc Đẩu lão tổ nhìn thân ảnh dần dần trở nên rõ ràng của Vệ Phạn Dạ, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Đứa ngốc, đứng lên đi!
- Đa tạ ơn cứu giúp của lão tổ, đệ tử suốt đời khó quên!
Vệ Phạn Dạ chậm rãi đứng dậy, lần nữa khấu tạ nói.
- Mặc dù Thất Tinh Tỏa Hồn Trận bảo vệ được thần hồn của ngươi, nhưng thân thể ngươi đã bị hủy! Kể từ hôm nay, ta sẽ đưa ngươi vào Vân Hải, dùng Thất Thải Tiên Liên, tái tạo thân thể cho ngươi! Trong thời gian này, bất kể có đau khổ như nào, ngươi cũng phải cam đoan thần niệm không tiêu tan, bằng không cho dù tiên phật hàng thế, cũng không cứu được ngươi.
Bắc Đẩu lão tổ nhìn Vệ Phạn Dạ, chậm rãi dặn dò.
Bản thân Thất Thải Tiên Liên là chí bảo, sinh trưởng mấy nghìn năm trong Vân Hải, toàn bộ Bắc Đẩu Tinh Cung chỉ có một gốc này!
Cũng chỉ có chí bảo bực này, mới có năng lực tái tạo thân thể Vệ Phạn Dạ, cho hắn một cuộc sống mới.
Có thể nói phần ân tình này là ân trọng như núi.
Vệ Phạn Dạ khom người bái lạy, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý.
- Còn nữa, ngươi có nhớ, bên trong Quảng Hàn Thiên Cung đã xảy ra chuyện gì không, là ai giết ngươi?
Lông mày Bắc Đẩu lão tổ hơi nhíu lại, lần nữa trầm giọng hỏi.
-... Là Yến Bắc Thần, không đúng... Dường như không đúng, là Bạch... Không, chính là Yến Bắc Thần!
Vệ Phạn Dạ bị hỏi đến vấn đề này, nhất thời hỗn loạn tưng bừng, có chút nói năng lộn xộn.
Thân thể bị hủy, nên ký ức về Quảng Hàn Thiên Cung, giống như cũng bị đánh thành mảnh vụn, căn bản không nhớ rõ.
Hắn mơ hồ nhớ dường như là Yến Bắc Thần, nhưng lại có chút không đúng, rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, bây giờ hắn căn bản không nghĩ ra, chỉ cần nghĩ nhiều, thần hồn sẽ đau đớn kịch liệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận