Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 711 - Ngươi Hát Thôi Ta Gặt Hái



Chương 711 - Ngươi Hát Thôi Ta Gặt Hái




Bạch Nhạc trừng mắt nhìn Chu Đông Dương, tức giận mắng to:
- Bạch Nhạc ta chỉ là một tiểu nhân vật của Linh Tê Kiếm Tông, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, là do vận khí tốt gặp được Đạo Lăng thánh nữ! Hơn nữa, bất kể tu vi Tinh Cung Cảnh hay là thân phận phủ chủ Thanh Châu, đều là do ta lần lượt lấy được bên bờ sinh tử, một đao một kiếm chém giết đi ra, có quan hệ cái rắm gì với Yến Bắc Thần?
- Muốn động thủ với ta, ngươi cứ trực tiếp nói, không cần phải lấy Yến Bắc Thần ra làm lý do!
Bạch Nhạc hung hăng nhổ một bãi, tỏ vẻ khinh miệt, nói:
- Yến Bắc Thần có thực lực gì, ngươi càng rõ ràng hơn so với ta, nếu ta thật sự có liên hệ với hắn, chỉ bằng mấy thứ rác rưởi trong tay ngươi cũng có thể uy hiếp được ta sao? Hai người chúng ta đã sớm liên thủ, làm thịt ngươi rồi!
Hắn nói đến đây, sắc mặt Chu Đông Dương cũng trở nên xấu xí không gì sánh được!
Đã ép Bạch Nhạc tới mức này, mà Yến Bắc Thần vẫn không hiện thân, những lời này của Bạch Nhạc, cũng khiến cho trong lòng Chu Đông Dương có chút giao động.
Lẽ nào, mình đã thật sự đoán sai! Giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần, không có bất cứ liên hệ nào sao?
Đối với Chu Đông Dương mà nói, kết quả này quá khó tiếp thu!
Vì giờ phút này, hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, gánh chịu bao nhiêu áp lực, người ngoài căn bản không có cách tưởng tượng.
Giả sử điểm mấu chốt nhất này bị sai, như vậy tất cả mọi bố cục, đều biến thành trò cười!
- Không! Điều đó không có khả năng! Phán đoán của ta không sai!
Trong mắt Chu Đông Dương lộ ra một màn điên cuồng, lành lạnh mở miệng nói:
- Ngươi đã không chịu nói, vậy thì đi chết đi cho ta!
Tính khí Chu Đông Dương vốn rất tàn nhẫn, hơn nữa nội tâm cực kỳ tự tin, một khi đưa ra phán đoán, căn bản sẽ không tin mình sai.
Chuyện này giống như là một dân cờ bạc, mang toàn bộ tiền tài của mình ném vào sới, cho dù lấy tính mệnh của mình, hắn cũng phải chống đỡ đến cuối, xem kết quả!
Giờ khắc này Chu Đông Dương không thăm dò nữa, mà đã đập nồi dìm thuyền, giả sử Yến Bắc Thần vẫn không hiện thân, hắn sẽ lấy tính mệnh Bạch Nhạc trước!
Oanh!
Tinh Cung rực rỡ, tinh lực bàng bạc chợt bạo phát, phối hợp Hàn Âm Linh, Chu Đông Dương toàn lực thôi động, triệt để thả ra uy lực của Hàn Âm Linh, trong nháy mắt hàn triều giống như tăng lên gần gấp mười lần, nghiễm nhiên muốn đông cứng Bạch Nhạc lại!
Tránh cũng không thể tránh!
Giờ khắc này, ý thức Bạch Nhạc rất thanh tỉnh, trừ phi mình tế xuất Tinh Cung hoàn chỉnh, thậm chí vận dụng Côn Ngô Kiếm, bằng không căn bản không có khả năng ngăn lại một kích trí mạng này.
Dưới tình cảnh hầu như không nhìn thấy hy vọng, Chu Đông Dương cũng không lựa chọn dừng tay, mà là liều mạng một lần, trước đó Bạch Nhạc cũng hoàn toàn không dự liệu được chuyện này.
Thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc căn bản không kịp so sánh giữa lợi và hại, gần như là trong nháy mắt, liền đưa ra phán đoán và phản ứng theo bản năng!
Trong nháy mắt, một tiếng rồng ngâm chợt vang lên, hư ảnh một con Thanh Long kinh người chợt xuất hiện ở trước người Bạch Nhạc, chỉ một trảo, cái hàn triều khủng bố kia đã bị đập vỡ vụn, toàn bộ băng sơn ầm ầm đổ nát! Thậm chí, ngay cả tiếng chuông khiếp người kia cũng tiêu tán theo.
Cửu Long Hoàn Ngọc Bội!
Dưới thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc vẫn lựa chọn không bại lộ thân phận, mà sử dụng lực lượng Cửu Long Hoàn Ngọc Bội, mạnh mẽ bảo vệ chính mình.
Mặc dù số lần sử dụng có hạn chế, lại có vẻ hơi lãng phí, nhưng với tính cách của Bạch Nhạc, đâu có để ý tính toán chi li, không nỡ vận dụng bảo vật!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ cần hữu hiệu, vậy thì còn lâu mới được gọi là lãng phí.
Huống chi, theo thực lực đề thăng, tự nhiên giá trị loại bảo vật này cũng sẽ dần dần thấp đi, đợi đến lúc bản thân Bạch Nhạc đủ để chống lại Tinh Hải Cảnh, mà nó ngay cả một lần cũng không dùng đến, thì còn ý nghĩa gì?
Cái này cũng giống như dùng tiền, ngươi chỉ ném tiền ra nó mới có giá trị, bằng không nó vĩnh viễn chỉ là một con số mà thôi.
Băng sơn vỡ nát, âm thanh của Hàn Âm Linh cũng bị bài trừ, một tiếng long ngâm này, lập tức đánh vỡ tất cả ngụy trang, trong nháy mắt tiết lộ tất cả khí tức bên trong ra ngoài.
Bạch Nhạc cầm Cửu Long Hoàn Ngọc Bội trong tay, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng:
- Chu Đông Dương, hôm nay ta không chết, thù này, tất trả lại gấp mười lần!
- Không chết? Dựa vào cái gì mà không chết!
Biểu hiện trên mặt Chu Đông Dương càng phát ra vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát:
- Ta ngược lại muốn nhìn một chút, cái Hộ Thân Chi Bảo này của ngươi, còn có thể vận dụng mấy lần!
Trong lúc nói chuyện, Chu Đông Dương lại nắm Hàn Âm Linh lên, muốn kích phát lực lượng Hàn Âm Linh lần nữa.
Nhưng mà, gần như cùng lúc đó, một đạo thân ảnh chợt xé rách bầu trời đêm, chạy cực nhanh về phía bên này.
- Chu Đông Dương, ngươi muốn gây ra hai châu chi chiến sao?
Mặc dù còn cách nhau một khoảng cách, nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể nghe ra giọng của Tô Nhan.
Để Tiêu Hành Nhất mang thư về, hiển nhiên Tô Nhan đạt được tin tức về Chu Đông Dương từ chỗ Hàn Sơn, lo lắng mình chịu thiệt, nên lúc này mới lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Linh Tê Kiếm Tông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận