Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1253 - Tự Cho Là Thông Minh



Chương 1253 - Tự Cho Là Thông Minh




Nhưng mà, khi hắn chân chính rơi xuống, ổn định thân hình, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, căn bản không có bất cứ người nào để ý đến hắn, giống như không nghe được hắn nói, thậm chí tất cả ánh mắt đều nhìn lên bầu trời.
- Chưởng giáo!
Đầu óc Tiêu Dật Phong hơi ngẩn ra, rất nhanh đã tìm được vị trí Thái Cực Đạo trong đám người, sau đó đi đến trước mặt chưởng giáo.
Chỉ là, không đợi hắn nói chuyện, chưởng giáo Thái Cực Đạo đã khoát khoát tay, ý bảo hắn lui ra.
Rốt cục tới giờ khắc này, Tiêu Dật Phong mới ý thức được cái gì, xoay người lại, nhìn về phía thiên không theo ánh mắt người khác.
Chỉ là cái nhìn này, liền khiến cho thân thể Tiêu Dật Phong nhất thời cứng đờ, con ngươi co rút lại, gắt gao nhìn thẳng vào khoảng trời kia.
Hắn dẫn đầu chạy ra thượng cổ cấm địa, tình cảnh trong cấm địa, lại diễn ra vô cùng rõ ràng trước mắt tất cả mọi người.
Tiêu Dật Phong không ngốc, thấy một màn như vậy, tự nhiên liền hiểu ra, chỉ sợ toàn bộ sự tình xảy ra bên trong thượng cổ cấm địa, đã bị mọi người trên Đạo Lăng Sơn nhìn rõ ràng ràng. ..
. ..
Tiêu Dật Phong lẩn trốn, Nhậm Tiêu Dao lẩn trốn, những người vừa mới xúm lại xem náo nhiệt ở xung quanh cũng đang trốn.
Nếu như nói trước đó còn có người ôm ý tưởng chiếm lợi, chờ Bạch Nhạc chết đi để kiếm chỗ tốt, thì sau khi Mặc Vũ chết đi, liền triệt để cắt đứt ý tưởng của tất cả mọi người, Bạch Nhạc không phải là người mà bất luận kẻ nào trong bọn hắn có khả năng mơ ước.
Cho dù chết, Bạch Nhạc cũng nên chết ở trên Đạo Lăng Sơn, chết ở trong tay Đạo Lăng Thiên Tông, chứ không phải bị bọn hắn chiếm tiện nghi.
Tham dục bị hoàn toàn đè xuống, tự nhiên còn lại chỉ có sợ hãi.
Tất cả mọi người chen lấn bỏ chạy ra ngoài thượng cổ cấm địa, e sợ đi hơi chậm một chút, sẽ bị Bạch Nhạc nhớ đến, chết không minh bạch.
Nhìn bóng dáng những người chạy trốn, khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra một tia trào phúng, cuối cùng quay đầu nhìn ngũ sắc Tiên Cung, hít sâu một hơi, kiếm trong tay chém ra lần nữa, trong nháy mắt kiếm khí khủng bố nhấc lên một trận bão táp, hung hãn cuốn về phía đoàn người.
Kiếm Nhận Phong Bạo!
Nhìn thấy Bạch Nhạc thật sự xuất thủ với bọn hắn, đoàn người lập tức càng trở nên hỗn loạn hơn, ai cũng không đoái hoài tới ai, tất cả dùng hết khí lực muốn tránh thoát cái Kiếm Nhận Phong Bạo kia ràng buộc, chạy ra thượng cổ cấm địa.
Chỉ là, không ai chú ý tới, dụng ý của Bạch Nhạc căn bản không phải ở đây.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hiện tại đám người gọi là thiên tài này, ở trước mặt hắn cũng chỉ là những người qua đường mà thôi, ngay cả tên cũng không cần biết, cho dù giết chết một số người, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Sở dĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không nằm ngoài chuyện muốn thoát thân.
Dưới tình huống thân phận đã bại lộ, bất kể lấy thân phận Bạch Nhạc hay là Yến Bắc Thần đi ra ngoài, chỉ sợ đều khó thoát khỏi cái chết, sinh cơ duy nhất chính là ở Thiên Cơ Biến!
- Thiên Cơ!
Bạch Nhạc mượn Kiếm Nhận Phong Bạo, thuận lợi lẫn vào trong đám người, hai chữ Thiên Cơ vừa ra, trong nháy mắt, khí tức Bạch Nhạc cũng thay đổi.
Giờ khắc này bất kể dung mạo hay là khí tức đều đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu có người chú ý, sẽ phát hiện, dáng vẻ Bạch Nhạc biến ảo ra lúc này, chính là tên ma tu Vương Dũng mà lúc hắn bước vào thượng cổ cấm địa, chộp tới để hỏi tình huống bên ngoài.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, ngụy trang thành người nào căn bản không quan trọng, quan trọng là, nhất định phải bảo trì khiêm tốn.
Chỉ có loại tiểu nhân vật không khiến cho người ta chú ý, mới là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Hơn nữa, nhất định phải là ma tu!
Bây giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn bên Ma Đạo sẽ hỗn loạn tưng bừng, hơn nữa, căn bản không dám ở lâu trên Đạo Lăng Sơn, ngụy trang thành một ma tu không đáng chú ý, mới có thể thừa dịp hỗn loạn chạy đi.
Bất kể như thế nào, chỉ cần trốn xuống Đạo Lăng Sơn, coi như lần nguy hiểm này đã vượt qua hơn phân nửa.
Về phần sắp xếp sáu đó, Bạch Nhạc đã sớm nghĩ kỹ.
Bên trong thượng cổ cấm địa, Thư Khánh Dương đã đưa cành ô-liu về phía hắn, dưới tình huống này, tìm đến Đại Càn Vương Triều nương tựa mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần hắn không ngốc đến mức lấy tướng mạo sẵn có xuất hiện, hắn sẽ đơn giản đặt chân ở Đại Càn Vương Triều.
Lấy thân phận của Thư Khánh Dương và Ngô Văn Uyên, cũng đủ để che chở Bạch gia.
Về phần Linh Tê Kiếm Tông, ngược lại không liên lụy nhiều lắm, dù sao Linh Tê Kiếm Tông cũng không biết mình chính là Yến Bắc Thần, hơn nữa trước khi tới Đạo Lăng Sơn, chính mình cũng đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông.
Huống chi, Bạch Nhạc cũng tin tưởng, sau khi Vân Mộng Chân từ thượng cổ cấm địa đi ra, sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ Linh Tê Kiếm Tông giúp mình.
Nhận được truyền thừa từ ngũ sắc Tiên Cung, lại cầm về được Côn Ngô Kiếm, lấy thân phận của Vân Mộng Chân, cho dù trước đó có một chút liên hệ cùng mình, thì chỉ cần chặt đứt quan hệ với mình, cũng đủ để tự bảo vệ bản thân.
Vấn đề duy nhất, chính là mình nhất định phải chạy đi trước một bước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận