Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 220 - Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta? (3)



Chương 220 - Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta? (3)




Tuy không nhìn thấy tất cả chuyện vừa rồi, nhưng dựa vào bản năng, bọn họ có thể cảm giác được chỉ sợ đều là người áo xanh lai lịch không rõ trước mặt này làm ra.
Giơ roi ngựa, trong mắt đội trưởng Thanh Vân Kỵ cầm đầu đầy vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói,
- Thanh Vân Kỵ tuần tra, các hạ là ai, hãy xưng tên ra!
Hai tay chắp sau lưng, thần sắc Bạch Nhạc vẫn lạnh lùng, lại hoàn toàn không có ý trả lời.
Nếu không cần thiết, Bạch Nhạc không muốn xung đột với Thanh Vân Kỵ, bởi vì điều đó có nghĩa là sẽ đối địch với vị Thanh Châu Phủ Chủ đáng sợ kia! Nhưng đồng dạng, Bạch Nhạc cũng sẽ không cúi đầu trước Thanh Vân Kỵ, hắn, hiện giờ không phải là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông đó, mà là Ma tu, truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân.
- Diệp đội trưởng, vị này là bằng hữu của ta, thân phận không tiện lộ ra, nể mặt ta, bỏ qua nhé?
Hơi ôm quyền, Dương Bằng lập tức gạt mọi người đi ra, nhìn đối phương mở miệng nói.
- Dương Bằng?
Cho tới, đối phương mới thấy rõ Dương Bằng, thần sắc lập tức dịu đi mấy phần.
Tuy Thanh Vân Kỵ xưa nay không có liên quan gì với tông môn Thanh Châu, nhưng vị Dương Bằng này lại là ngoại lệ duy nhất.
Đúng như như Dương Bằng nói, hắn đúng là bằng hữu ngàn vạn, dựa vào cỗ sức mạnh với ai cũng dám kết giao đó, cho dù là người của Thanh Vân Kỵ, cũng có chút giao tình với hắn.
Đội trưởng đội Thanh Vân Kỵ này tên là Diệp Kiến Tường, lúc trước không chỉ có một lần uống rượu với Dương Bằng.
Vì Dương Bằng mà làm trái với nguyên tắc thì tất nhiên là không được, nhưng mặt mũi thì ít nhiều cũng vẫn phải nể một chút.
Hơi gật đầu, Diệp Kiến Tường lập tức mở miệng nói,
- Đã là bằng hữu của ngươi, tất nhiên không phải phỉ nhân, có điều...Chuyện nơi này là sao?
- Chỉ là mấy nhân vật nhỏ của Huyết Ảnh Ma Tông, mấy người chúng ta vừa liên thủ giết chết.
Mắt cũng không chớp lấy một cái, Dương Bằng mở miệng nói.
- Ồ?
Mày hơi nhíu lại, Diệp Kiến Tường không khỏi lại quan sát ba cỗ thi thể trên mặt đất.
Bằng vào nhãn lực của hắn, tất nhiên có thể phán đoán ra, ba người chết toàn bộ đều là thực lực Linh Phủ cảnh, muốn tập sát ba vị cao thủ Linh Phủ cảnh, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Dương Bằng nói rất dễ nghe, nhưng trên thực tế, hắn có bao phần thực lực, trong lòng Diệp Kiến Tường vẫn biết rõ.
Về phần hai đệ tử Hàn Sơn bên kia, khí tức bình thản, hiển nhiên không giống như bộ dạng vừa giao thủ với người ta, như vậy rất rõ ràng, sợ rằng ba người này đều là bị người áo xanh không muốn lộ thân phận kia mà giết.
Có thể có phần thực lực này, chỉ sợ tất nhiên cũng có chút quan hệ với Thất Tinh Tông, chỉ là Dương Bằng đã ra mặt nhận lấy, hắn lại không thể từ trên người Bạch Nhạc nhận thấy điều gì dị thường, tất nhiên cũng không tiện truy hỏi nữa.
Dẫu sao, cho dù là Thanh Châu Phủ Chủ cũng không muốn tùy tiện đắc tội với Thất Tinh Tông.
- Yêu nhân của Huyết Ảnh Ma Tông gần đây làm việc cực kỳ càn rỡ, tự các ngươi cẩn thận một chút.
Gật đầu, Diệp Kiến Tường lập tức quay đầu ngựa, dẫn theo Thanh Vân Kỵ chạy ra ngoài sơn cốc.
Cho tới khi thấy đối phương đã đi sạch, Dương Bằng mới thở phào nhẹ nhõm,
- Không sao, ta ít nhiều cũng có chút giao tình với Thanh Vân Kỵ, không có đại sự gì, có điều, nơi này không nên ở lâu, chúng ta hay là đổi chỗ khác nói chuyện đi.
Nhìn Dương Bằng một cái rất sâu, Bạch Nhạc cũng có chút không ngờ đối phương lại thật sự yểm hộ cho mình.
Có điều, bất kể là nói như thế nào, cuối cùng cũng nhận một cái nhân tình của đối phương, dưới loại tình huống này, Bạch Nhạc tất nhiên cũng không tiện trực tiếp rời khỏi, tay tóm một cái, bắt lại đệ tử ma đạo đã ngất đi kia, đi vào trong rừng cây bên cạnh.
Nhìn thấy Bạch Nhạc không cự tuyệt, Dương Bằng lập tức tinh thần phấn chấn đi theo sau.
Về phần Tiếu Vượng và Đàm Y Viên, thật lòng mà nói, bọn họ là không muốn nhúng tay vào, chỉ là bắt đầu từ lúc yểm hộ vừa rồi, bọn họ đã bị Dương Bằng cường hành kéo xuống nước, hiện tại còn muốn thoát thân thì lấy có dễ dàng như vậy.
Huống chi, đừng nhìn hiện tại người áo xanh đó dường như rất dễ nói chuyện, nhưng một khi bọn họ lộ ra ý đồ muốn chạy trốn, nói không chừng đối phương sẽ cho rằng là bọn họ muốn đi tìm Thanh Vân Kỵ mật báo, trực tiếp hạ sát thủ, thế mới là oan uổng.
Bọn họ lại không thể vô tâm vô phế như Dương Bằng.
Đương nhiên, trên thực tế, Bạch Nhạc không bận tâm tới suy nghĩ của bọn họ, càng không có ý định giết người diệt khẩu, nếu đối phương rời khỏi, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Ném đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đang trọng thương xuống đất, mũi chân Bạch Nhạc nhẹ nhàng đá một cái, lập tức một cỗ ma khí tinh túy ùa vào thân thể đối phương, trong mấy hơi thở, quả trứng xui xẻo đó đã tỉnh lại.
- Tiền bối tha mạng.
Tỉnh lại, khóe mắt nhìn thấy một thân áo xanh đó, trong lòng đệ tử này liền dâng lên một cỗ sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời, vội vàng cầu xin tha thứ.
Bộ dạng không hề có cốt khí này, lập tức khiến bọn Tiếu Vượng trợn tròn mắt.
Chỉ là, đối phương hiển nhiên không có cảm giác này, cốt khí? Thứ đó đáng giá bao tiền?



Bạn cần đăng nhập để bình luận