Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 420 - Vui mừng quá đỗi (2)



Chương 420 - Vui mừng quá đỗi (2)




- Cái này Mạc huynh yên tâm, chỉ cần có chỗ nào dùng được Yến mỗ, Yến mỗ tuyệt không hai lời.
Vừa mở miệng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đáp ứng, dù sao chỉ là hứa hẹn suông mà thôi, dù có là muốn hắn diệt đi Đạo Lăng Thiên Tông hắn cũng dám đáp ứng.
- Thống khoái! Ha ha, tới, uống rượu!
Hai bên đều được đến hứa hẹn mà mình muốn, tự nhiên ai nấy đều vui vẻ!
Tiệc rượu này cả chủ và khách đều tận hứng, chẳng mấy chốc liền đã say mèm.
Thẳng đến sáng canh ba, Mạc Vô Tình mới bố trí Bạch Nhạc nghỉ ngơi, thậm chí còn đưa một mỹ nữ lên giường Bạch Nhạc.
Gần gần bằng dư quang đánh giá đối phương một phen, Bạch Nhạc liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Bạch Nhạc tự vấn lòng, bản thân tuyệt đối không phải loại vừa thấy mỹ nữ liền đi không đặng, nhưng dù sao cũng là người thiếu niên, lại không phải trai tân chưa từng trải, có thể nói là thực tủy biết vị, giờ đây nương theo tửu kình, dục vọng nhất thời dâng lên, nơi nào còn nhịn được, lập tức liền vươn tay ôm lấy đối phương.
Nhưng mà, nháy mắt khi áp lên thân đối phương, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận được nữ nhân trong lòng không kìm được run rẩy, tức thì, hệt như chậu nước lạnh đương đầu đổ xuống, tức tốc khiến Bạch Nhạc tỉnh táo lại.
- Bạch Nhạc a Bạch Nhạc, nữ nhân này rõ ràng là bị người Huyết Ảnh Ma Tông bức tới đây, nếu trong tình cảnh như thế còn khi dễ người ta, như thế ngươi và đám súc sinh kia lại có gì khác biệt?
Trong lòng ngấm ngầm chửi đổng một tiếng, ý niệm lướt nhanh qua trong đầu Bạch Nhạc.
Hiện tại đang ngụy trang thân phận lẻn vào Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc tuyệt đối không muốn dẫn lên đối phương hoài nghi, với tình huống như vậy, đẩy ra nữ nhân này là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi thế liền khiến đối phương nghi ngờ, lại được không bù mất.
Huống hồ, nếu nữ nhân này là bị người Huyết Ảnh Ma Tông chộp tới, như vậy một khi mình cự tuyệt, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đưa cho người khác, thế chẳng phải là mình tự tay đẩy nữ nhân này xuống vực sâu vạn trượng?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc hơi lạnh, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, nháy mắt liền có tính toán.
- Nấc!
Ôm lấy nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên ợ một cái, phảng phất như tửu ý dâng lên, y phục đều không cởi, cứ vậy sấp ở trên người đối phương ngủ thiếp đi.
- Vân Mộng Chân, đây không phải ta muốn sàm sở nàng, chỉ là quyền nghi chi kế mà thôi! Ngươi yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Nếu không thể đuổi kịp bước chân ngươi, ta ở vậy một đời lại đã có sao!
Nghĩ đến Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc càng thêm tỉnh táo, không còn nửa điểm cảm giác ý loạn tình mê như trước, phảng phất như ôm trong ngực không phải mỹ nữ kiều diễm, thoáng chốc liền thật ngủ thiếp đi.
Ngoài phòng, một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mượn lấy khe hở trên cửa sổ, ẩn ẩn thấy được Bạch Nhạc ôm nữ tử kia vào lòng, lúc này mới khe khẽ thối lui, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ.

- Ắt-xì!
Một giấc tỉnh dậy, Bạch Nhạc vô thức ngáp một cái, đang định xoay người, lại phát hiện ôn ngọc trong lòng, thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhạc không khỏi há hốc mồm.
- Tỳ tử bái kiến công tử!
Đẩy ra Bạch Nhạc, nữ tử kia mặt đỏ hồng, lại vẫn giãy dụa đứng dậy quỳ gối bên giường, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Thẳng đến khắc này, Bạch Nhạc rốt cục mới hồi thần, trong lòng âm thầm cười khổ, ký ức như thủy triều vọt tới, lập tức liền hiểu ra chuyện gì.
Chỉ là giờ nên xử lý nữ tử này thế nào, lại khiến Bạch Nhạc thoáng ngập ngừng.
Ánh mắt rơi trên thân nữ tử kia, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, thân hình nàng đang khe khẽ run rẩy, mặc dù cúi đầu không để cho Bạch Nhạc thấy được sắc mặt, nhưng vẫn khó che dấu vẻ sợ hãi.
Tâm niệm vừa chuyển, Bạch Nhạc lập tức hồi thần, đối với hắn mà nói, đây chẳng qua là thoáng lưỡng lự, nhưng đối với nữ tử đáng thương này, mỗi thời mỗi khắc bây giờ đều là dày vò.
Một ý niệm của hắn, liền có thể quyết định sinh tử vinh nhục của nàng.
- Đừng sợ, đêm qua ta quá chén, không dọa ngươi đấy chứ?
Ngồi dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Tuy biết rõ, những lúc thế này, nếu trầm mặt hù dọa đối phương một phen, có lẽ sẽ càng phù hợp với thân phận hiện tại, nhưng vô duyên vô cớ đi dọa nạt nữ tử đáng thương như vậy, với tính cách Bạch Nhạc, thực sự hắn không làm được.
Nghe được tiếng hỏi dò ôn hòa của Bạch Nhạc, trong lòng nữ tử kia thoáng thả lỏng, vội vã đáp:
- Tỳ tử tới hầu hạ công tử thay y phục.
- Ngươi là ai? Là Mạc Vô Tình sai ngươi tới?
Khoát tay, Bạch Nhạc tỏ ý đối phương không cần gấp gáp, nhàn nhạt hỏi tiếp.
- Tỳ tử Mộ Dung Tử Yên, phụng mệnh đến đây hầu hạ công tử sinh hoạt thường ngày, công tử gọi ta Tử Yên là được!
Không dám ngẩng đầu lên, nữ tử kia nhẹ giọng hồi đáp.
- Mộ Dung Tử Yên... Mộ Dung!
Nháy mắt, Bạch Nhạc như chợt đột nhiên nhớ ra điều gì, vô thức thốt lên:
- Ngươi là người Mộ Dung gia?
Mộ Dung Tử Yên vốn một mực cúi đầu, nhưng nghe được lời này, bất giác ngước mắt hỏi lại:
- Công tử biết Mộ Dung gia?



Bạn cần đăng nhập để bình luận