Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 6 - Nếu không, ta cưới ngươi (2)



Chương 6 - Nếu không, ta cưới ngươi (2)




Hơn nữa nữ nhân này làm sao bây giờ?
Một khi nàng tỉnh lại, mình còn có đường sống sao.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc càng ngày càng táo bạo.
Phảng phất như có một thanh âm tràn ngập dụ hoặc, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu!
Giết nàng!
Bây giờ nàng còn chưa thức tỉnh, chỉ cần giết nàng, hủy thi diệt tích, là có thể che giấu hết thảy, ai cũng sẽ không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Ý nghĩ như vậy không ngừng xoay quanh ở trong đầu Bạch Nhạc, thậm chí tay Bạch Nhạc đã mò tới cái búa, chỉ cần bổ xuống một búa, liền có thể để nữ nhân này hương tiêu ngọc vẫn, miễn trừ hậu hoạn.
Nhưng khi ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của nữ nhân phía dưới, trong lòng Bạch Nhạc không hiểu run lên.
Đây là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời của hắn!
Nghĩ đến sự tình mình vừa mới làm với người ta, bây giờ quay đầu liền muốn giết chết đối phương, cái này điển hình là cặn bã chỉ biết cởi quần không chịu trách nhiệm.
- Ba!
Lại hung hăng tát lên mặt mình một cái, Bạch Nhạc ném búa ra xa.
- Không đúng, tại sao ta có thể có loại suy nghĩ vô sỉ như vậy! Nếu làm như thế, ta có khác gì súc sinh?
Vừa chuyển động ý nghĩ, Bạch Nhạc liền phản ứng lại, vô luận như thế nào mình cũng không thể sinh ra ý nghĩ như thế, giải thích duy nhất là thu được truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân, ma công ảnh hưởng đến mình, nếu không thể khống chế, chỉ sợ ngày sau mình sẽ biến thành ma đầu như Thông Thiên Ma Quân.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh.
Mình nên làm cái gì? Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc sợ hãi như thế.
Thời điểm hắn suy nghĩ, mí mắt của nữ nhân nhảy một cái, chậm rãi mở mắt.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, vô luận là Vân Mộng Chân hay Bạch Nhạc cũng không khỏi sững sờ tại nguyên chỗ.
- A!
Sau khi thất thần ngắn ngủi, Vân Mộng Chân lập tức phát ra một tiếng rít lên, vội vàng đẩy Bạch Nhạc từ trên người xuống, liều mạng kéo qua quần áo đã bị xé nát che lấp thân thể như tuyết.
Bị đẩy ngồi trên mặt đất, ánh mắt của Bạch Nhạc lại vẫn không có rời khỏi thân thể đối phương.
Trước đó đối phương còn hôn mê, giờ khắc này tỉnh lại, loại mỹ lệ kia càng không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, cho dù rõ ràng nhớ vừa rồi đè đối phương ở dưới thân thể phát sinh qua quan hệ, nhưng giờ khắc này, Bạch Nhạc vẫn còn nhìn đăm đăm.
Không phải Bạch Nhạc vô sỉ, mà vì đối phương quá đẹp, căn bản không có cách khống chế ý nghĩ của mình.
- Ta giết ngươi! ! !
Phát giác ánh mắt của Bạch Nhạc, ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, khuôn mặt Vân Mộng Chân thẹn thùng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sát cơ, thanh âm băng lãnh thấu xương như hàn phong tháng chạp.
Chỉ là mới vừa động, dưới thân đau đớn kịch liệt đánh tới, để Vân Mộng Chân ngã xuống lần nữa, vừa mới bị phá thân, đâu có thể khôi phục nhanh như vậy được.
Càng hỏng bét là, thời điểm bị Thông Thiên Ma Quân bắt, tu vi của nàng đều bị ma ý ăn mòn, bây giờ một chút linh lực cũng vận chuyển không nổi, trong thời gian ngắn đừng nghĩ khôi phục lại, tựa như nữ tử bình thường, cho dù có sát niệm ngập trời, cũng không có sức lực đi giết người.
Bị Vân Mộng Chân làm giật nảy mình, Bạch Nhạc vừa định chạy, lại nhìn thấy đối phương không thể đứng dậy, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi.
Một khắc này, nhìn ánh mắt đối phương tràn đầy sát ý kia, Bạch Nhạc quả thực cảm thấy mình tựa như đi một vòng ở trước quỷ môn quan.
- Không phải ta cố ý, ta thật không biết xảy ra chuyện gì, ta đang đốn củi thì gặp phải các ngươi, là ma đầu kia khống chế thân thể của ta, ta không biết gì cả, thời điểm tỉnh lại thì thành bộ dáng này! Không thể trách ta nha!
Nhìn ánh mắt muốn giết người của nữ tử, Bạch Nhạc thận trọng giải thích.
Chiếm tiện nghi của người ta, muốn trốn tránh trách nhiệm là không thể nào, chạy cũng chạy không được, trong lòng Bạch Nhạc tràn đầy áy náy, nhưng làm sao cũng không cam tâm chịu chết, đành phải vắt hết óc giải thích, cầu đối phương thông cảm.
Dù chính Bạch Nhạc cũng minh bạch, chỉ sợ giải thích như thế nào, cũng không có chút tác dụng, nhưng hắn thật không muốn chết a!
Trong lúc bối rối, Bạch Nhạc theo bản năng mở miệng nói.
- Nếu không… ta cưới ngươi?
- Ta cưới ngươi!
Ba chữ này từ trong miệng thiếu niên trước mặt nói ra, Vân Mộng Chân cảm thấy một trận thiên lôi cuồn cuộn, cơ hồ muốn phun ra một ngụm máu.
Nghĩ tới Vân Mộng Chân nàng thân là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn dùng hết tất cả thủ đoạn truy đuổi, cũng không thể làm nàng để ý, nhưng thiếu niên đốn củi đáng chết kia lại dõng dạc nói ta cưới ngươi, hơn nữa dáng vẻ còn không tình nguyện, làm sao có thể không khiến nàng phát điên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nàng sớm đã lăng trì tên khốn kiếp đáng chết này.
Càng hỏng bét là, Vân Mộng Chân đột nhiên phát hiện hỗn đản kia đứng lên, lần nữa đi tới nàng.
Cái này làm nàng giật mình, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia hoảng sợ, giãy dụa muốn đứng lên, chỉ là trên người không còn chút sức lực nào, hiển nhiên khó mà toại nguyện.
Vừa rồi thời điểm hôn mê bất tỉnh, bị hỗn đản này điếm ô thân thể đã đủ khuất nhục, nếu bây giờ lại bị đối phương xâm phạm lần nữa, Vân Mộng Chân cảm thấy thà chết còn tốt hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận