Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 515 - Gặp được Triệu Thụy (2)



Chương 515 - Gặp được Triệu Thụy (2)




Với lần ra tay này của Triệu Thụy, Bạch Nhạc liền hiểu ra. Kẻ này cũng sử dụng đạo pháp như Lý Phù Nam, nhưng chỉ cần dựa vào việc tùy ý dùng một tay ném đao gió, liền có thể biết được thực lực của hắn ta còn mạnh hơn cả Lý Phù Nam.
Cũng chỉ có Đạo Lăng Thiên Tông mới có thiên tài lợi hại như vậy.
Trong lòng truyền đến vô số suy nghĩ, nhưng tay Bạch Nhạc vẫn không hề chần chừ. Ngu Kiếm được hắn thi triển đến mức mạnh nhất, mạnh mẽ cản sạch những đao gió này.
- Khoái Kiếm à? Thú vị lắm, ta muốn xem thử rốt cuộc Khoái Kiếm của ngươi nhanh hay là pháp khoái của ta nhanh.
Trong mắt Triệu Thụy hơi lộ ra xem thường. Hắn ta không hề di chuyển mà liên tục búng ngón tay, trong chớp mắt lại bắn ra mấy chục đao gió, hung hiểm chém về phía Bạch Nhạc.
Keng keng keng...
Vào thời khắc này, lúc mũi kiếm và đao gió chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng vang dội.
Tuy Bạch Nhạc cản được một đợt tấn công này, nhưng trong lòng hắn biết rõ, thực lực của đối phương hơn mình rất nhiều, nếu cứ đánh tiếp, bản thân chắc chắn sẽ thua.
Hơn nữa Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, e rằng đối phương không phải Linh Phủ Cảnh, mà chính là một cao thủ Tinh Cung Cảnh thực thụ.
Như vậy, bản thân hắn càng không có bất cứ cơ hội giành chiến thắng nào.
Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc đâu còn tâm tư đánh nhau tiếp nữa, hắn trầm giọng nói:
- Ta có thể đi vào Thanh Vương Điện là bởi vì có hồn huyết mà thành chủ Thanh Châu Ngô Tuyết Tùng cho để mở cấm chế, hồn huyết đang ở đây, ngươi cần thì lấy đi.
Bạch Nhạc lật cổ tay lại, ném bình ngọc đựng hồn huyết ra ngoài.
Lông mày Triệu Thụy khẽ nhướn, hắn ta vươn tay bắt lấy bình ngọc.
Bạch Nhạc nhân cơ hội này thì tranh thủ chạy trốn.
Triệu Thụy do dự một chút, cuối cùng cũng không đuổi theo Bạch Nhạc.
Đối với hắn ta mà nói, mục tiêu lần này vào đây chính là Yến Bắc Thần, là Thanh Vương Kiếm, chứ không liên quan gì đến Bạch Nhạc. Đối với hắn mà nói, Bạch Nhạc giống như một con kiến vậy, chỉ cần ra tay cũng có thể đè chết, đương nhiên không cần để ý nhiều.
Triệu Thụy nắm bình ngọc trong tay rồi mở nút xem thử, quả thật trong đó tản ra mùi hồn huyết nhàn nhạt.
Trước khi đến, Triệu Thụy đương nhiên đã nghe ngóng qua chuyện của Ngô Tuyết Tùng, thân thế của kẻ này chính là thập tam hoàng tử của Đại Càn vương triều, hồn huyết của hắn ta đương nhiên có thể mở được cấm chế.
Nghĩ đến đây, Triệu Thụy hơi nhún chân, cả người giống như cưỡi gió, nhanh chóng bay về phía Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc không để ý Triệu Thụy nữa mà lập tức ra ngoài tìm tung tích Tô Nhan, nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
Kết quả này khiến lòng hắn hơi bực bội.
Bây giờ người của Đạo Lăng Thiên Tông đã vào đây, những người khác cũng vào không ít, bản thân Tô Nhan chính là ma tu lại bị sát khí quấn người, bị thương không nhẹ, trong tình hình này rất dễ bị người khác chú ý.
Bạch Nhạc suy ngẫm một chút, nhớ lại ước định của hắn và Tô Nhan trước khi vào Đan Các liền lập tức lao thẳng đến cửa ra vào, rồi đi về hướng điện Vi Tố.
Việc hồn huyết bị Triệu Thụy cướp đi, Bạch Nhạc vốn dĩ không thèm quan tâm.
Hắn còn đang phiền muộn không biết nên dùng lý do gì giải thích việc mình chưa nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm với Ngô Tuyết Tùng, đây không phải là kiếm được người gánh họa thay rồi sao?
- Tô Nhan, sớm nghe nói ngươi đã chạy trốn với Bạch Nhạc rồi, bây giờ xem ra thật sự không nói oan cho ngươi đâu nhỉ? Ngoan ngoãn chịu trói, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Trước Đan Các, Tô Nhan bị mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bao vây, sắc mặt nàng ta lập tức cực kì khó coi.
Vốn dĩ Tô Nhan muốn lập lờ đánh lận con đen nên mới giả vờ là bản thân cũng vừa mới đi vào, nhưng không ngờ nàng ta lại đụng độ với đám đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đám người này đến đây, đương nhiên hiểu rõ trong số đệ tử vốn không hề có Tô Nhan.
Cho dù Tô Nhan đã thử giải thích, nhưng lúc này làm gì có ai chịu nghe nàng ta giải thích nữa.
Chuyện quan trọng nhất là, bởi vì bị tử khí ăn mòn mà cơ thể Tô Nhan cứng nhắc, không có sức lực và sức uy hiếp gì với những người này.
Trong lòng Tô Nhan hoảng loạn, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cười lạnh:
- Mạng của ta ở đây, có bản lĩnh thì các người đến mà lấy.
Tô Nhan vừa nói vừa dựa theo hình ảnh trong kí ức của mình mà trực tiếp nhảy vào vị trí của đám binh lính đất nung.
Lúc trước ở Đan Các, bởi vì tham lam linh thạch cấp cao trên người binh lính đất nung nên nàng ta đã từng đề nghị Bạch Nhạc cùng mình đánh giết những binh lính này, nhưng bị Bạch Nhạc từ chối.
Lúc đó trong lòng Tô Nhan vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng không ngờ những binh lính đất nung này bây giờ lại trở thành quân bài cứu mạng nàng ta.
Những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chỉ mới đi vào, vốn không biết sự đáng sợ của đám binh lính đất này, bấy giờ bị Tô Nhan dẫn dụ mà xông thẳng vào phạm vi phòng vệ của binh lính đất nung, trong chốc lát những binh lính đất nung này đã bị đánh thức.
Những binh lính đất nung này không quan tâm ai, nháy mắt đã nổi sát ý ngập trời, chém giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận