Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1151 - Ngộ đạo, kiếm nhận phong bạo.



Chương 1151 - Ngộ đạo, kiếm nhận phong bạo.




Bị gió thổi lạc vào trong rừng cây, đập vào mắt đều là màu xanh um tươi tốt, mênh mông vô bờ.
Thăm dò đại thể, Bạch Nhạc liền phát hiện ra trong cánh rừng này mặc dù không cấm linh nhưng lại cấm không, một khi muốn bay lên thì sẽ cảm nhận được một áp lực cực lớn, căn bản là không thể bay vọt lên được khu rừng này.
Hơn nữa càng ở nơi này còn đang càng suy yếu vô hạn, nói không khoa trương thì một tu hành giả ở đây không khác gì một người bình thường.
Vì thế, cánh rừng này liền trở thành một bức tường ngăn cản tự nhiên.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi thở phào một cái.
Trước đó ở trong Loạn Nhận Phong Bạo, hắn mạnh mẽ tranh đấu giành được kiếm gãy, nhận được truyền thừa, thật sự quá nổi bật, làm cho hắn trở thành công địch của mọi người. Có thể đoán được, một khi bị người khác đuổi kịp, chờ hắn sẽ là một vòng vây giết.
Bây giờ có khu rừng này che giấu hành tung sẽ an toàn với Bạch Nhạc hơn nhiều.
Thở nhẹ một hơi, Bạch Nhạc lần nữa xòe bàn tay cầm Thiên Cung, thả Tiểu Bạch Giao ra.
Trong hoàn cảnh này, có Tiểu Bạch Giao bên người sẽ an toàn hơn nhiều.
Lúc không cần, tiểu tử kia có thể giống lúc ở Bạch phủ, co lại lớn chừng bàn tay đậu trên vai Bạch Nhạc, thậm chí là chui trong tay áo, cũng không chói mắt.
Quan trọng nhất là Bạch Nhạc có thể cảm nhận được trong khu rừng này tồn tại sinh cơ cực kỳ nồng nặc.
Những thứ đó không chỉ có trợ giúp với hắn, đối với Tiểu Bạch Giao còn chưa hoàn toàn hóa rồng cũng sẽ có lợi ích cực lớn.
Đối với Bạch Nhạc, Tiểu Bạch Giao giống như đồng bọn. Hắn không cần áp chế sự trưởng thành của Tiểu Bạch Giao, thậm chí còn ngược lại, thực lực của Tiểu Bạch Giao càng mạnh thì càng có lợi cho hắn, cho nên chỉ cần có cơ hội, Bạch Nhạc sẽ tình nguyện trợ giúp Tiểu Bạch Giao tăng thực lực.
Dựa theo cách nói trước đó, trong cấm địa thượng cổ này tồn tại cơ duyên đủ cho người ta đột phá tinh hải, nếu vậy cũng có thể giúp Tiểu Bạch Giao chân chính hóa giao thành rồng.
Giả sử Bạch Nhạc cùng Tiểu Bạch Giao có thể song song đột phá trong cấm địa thượng cổ, như vậy cho dù bị bại lộ thân phận, trong thiên hạ này cũng vẫn thoải mái sinh tồn.
Có điều trong cánh rừng này, Bạch Nhạc không sốt ruột xông loạn.
Trong này khắp nơi đều chi chít cây cối, ngay cả việc phán đoán phương hướng cũng khó.
Hơn nữa từ khi đến đây, Bạch Nhạc chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, bản thân chuyện này cũng rất không bình thường.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó ở trong Loạn Nhận Phong Bạo, hiển nhiên là trong cánh rừng này còn chưa xuấ hiện nguy hiểm chân chính.
Tình huống này đương nhiên không nên liều lĩnh.
Tìm một cái cây to ngồi xuống, Bạch Nhạc tạm thời buông thả tâm tư, tập trung tâm thần vào truyền thừa nhận được trong kiếm gãy.
Đây không chỉ là truyền thừa kiếm ý mà còn là truyền thừa của Kiếm Đạo Thần Thông.
Thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc vốn xuất sắc, chỉ cần trầm tâm thần xuống là dễ dàng nhìn được huyền cơ bên trong.
Khi thật sự tìm hiểu môn thần thông này, Bạch Nhạc mới phát hiện ra nếu thật có tâm thì cần gì chờ tới khi đến gần kiếm gãy hoặc là bước vào khu vực kiếm khí màu xanh với tham ngộ được môn thần thông này. Trên thực tế, ngay từ khi Loạn Nhận Phong Bạo mới mở ra cũng đã có thể tìm hiểu rồi.
Đến cuối cùng, khu vực kiếm khí màu xanh bao phủ thì càng làm ngươi dễ tìm hiểu về thần thông này hơn.
Lấy kiếm ý làm trung tâm, sử dụng kiếm khí khống chế sự thay đổi linh khí, không ngừng dẫn động sức mạnh tỏa ra bên ngoài, giống như một vòng xoáy khổng lồ quét qua thiên địa.
Đến lúc thật sự khống chế được kiếm này, bản thân cũng không cần điều động sức mạnh quá nhiều mà sử dụng sức mạnh trong thiên địa biến thành sức mạnh của bản thân, đây mới thực sự là điểm cao minh của thần thông pháp môn.
Kiếm đạo huyền diệu này từ trước tới nay Bạch Nhạc chưa từng thấy, cũng không nghĩ tới.
Suy nghĩ cẩn thận thì giống như Bạch Nhạc mới đẩy được một cánh cửa, nhìn thấy một vùng thiên địa rộng lớn hơn.
Từ khi mở Linh Phủ đến ngưng tụ Tinh Cung, thậm chí là diễn hóa Tinh Hải, mỗi lần thực lực đều tăng cực lớn. Trong chuyện này luôn tồn tại một vấn đề, chính là thứ ngươi thi triển mãi mãi chỉ là sức mạnh của bản thân.
Sức lực của bản thân càng mạnh, sức mạnh có thể thi triển ra càng mạnh, nhưng vẫn tồn tại một giới hạn rõ ràng.
Là Linh Phủ, vậy sức mạnh ngươi có khả năng thi triển ra cũng không thể vượt giới hạn Linh Phủ được; là Tinh Cung, ngươi cũng chỉ có thể điều động được lực Tinh Cung.
Chuyện này trong mắt thế nhân là đạo lý đương nhiên, nhưng khi Bạch Nhạc bắt đầu tìm hiểu kiếm này thì quan điểm đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Nó khiến Bạch Nhạc nhìn thấy một phương thức thi triển sức mạnh hoàn toàn khác biệt.
Sức mạnh của bản thân chỉ có tác dụng dẫn đạo, đa phần sức mạnh đều đến từ thiên địa, bắt nguồn từ bên ngoài.
Vì thế, cảnh giới của bản thân dường như không còn hạn chế thực lực tối đa nữa.
Chỉ cần có lý giải đủ sâu với kiếm đạo, chỉ cần khống chế sức mạnh đủ vi diệu là có thể bộc phát được sức mạnh vượt xa thực lực bản thân mình.
Lý giải như vậy mới có thể được gọi là... Đạo!
Phù!



Bạn cần đăng nhập để bình luận