Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 852 - Mười Phần Chết Chắc?



Chương 852 - Mười Phần Chết Chắc?




Nhưng cho dù như thế, nếu tùy tiện khiến thần hồn xuất khiếu, cũng vẫn sẽ là một con đường chết.
Nhưng mà bây giờ lại vừa vặn là đêm trăng tròn, bản thân Nguyệt Hoa Chi Lực đã có hiệu quả ôn dưỡng ngưng tụ thần hồn, nên mới miễn cưỡng ổn định thần hồn Bạch Nhạc, hoàn thành lần xuất khiếu ngắn ngủi này.
Thậm chí bản thân Bạch Nhạc cũng chưa suy nghĩ rõ điểm này, đã cảm thấy thần hồn đau đớn một hồi, sau khi kéo dài mấy hơi thở thời gian, thần hồn đã bị đánh về thức hải!
Thế nhưng, cho dù chỉ là vẻn vẹn mấy hơi thở thời gian, cũng đã đủ để Bạch Nhạc hoàn thành bước rèn luyện cuối cùng.
Trong nháy mắt thần hồn quay về, xương sọ cũng đồng thời hoàn thành rèn luyện!
Thối Cốt Cảnh đại thành!
Không trải qua một phen khổ cực, sao ngửi được hương hoa mai!
Sau khi mở mắt ra, tâm thần Bạch Nhạc nhất thời dâng lên một cỗ vui sướng khó diễn tả, vừa nỗi khiếp sợ sau tai nạn vẫn còn sống sót, vừa có sự mừng rỡ sau khi tu hành viên mãn!
Mặc dù gian nan, nhưng khi Thối Cốt đến đại thành, Bạch Nhạc lại cảm thấy tất cả nỗ lực trước đó đều đáng giá.
Đừng thấy chỉ kém một điểm cuối cùng không có đột phá, nhưng trên thực tế có thể nói là chênh lệch cách biệt một trời một vực.
Một khi Thối Cốt Cảnh đại thành, liền có nghĩa thân thể Bạch Nhạc đã triệt để rèn luyện xong không một tia tỳ vết nào, cho dù chỉ dựa vào nhục thân chi lực, cũng dám chống lại cường giả Tinh Cung Cảnh, toàn thân trên dưới không có nửa điểm kẽ hở.
Bạch Nhạc thét to một tiếng, sau đó nhảy lên, mặc dù trên người toàn là vết máu, nhưng trong mắt lại rất phấn chấn, không có nửa điểm suy yếu.
Sau khi phân rõ phương hướng, lúc này Bạch Nhạc chạy về phía biên giới hoang nguyên.
Mấy ngày nay vì rèn luyện Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc vẫn không tiếp tục tiến lên, đã bị người khác kéo ra một khoảng cách, phải biết, bây giờ toàn bộ hoang nguyên, trừ một chút Linh Phủ Cảnh không dám đi quá xa ra, hầu như các cường giả Tinh Cung Cảnh còn lại đều đã rời khỏi.
Đương nhiên, tâm tình Bạch Nhạc rất tốt, giống như lúc ở Thất Tinh Tháp.
Bạch Nhạc luôn cho rằng, loại khảo nghiệm này, đi nhanh hơn cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu lợi ích mới là then chốt.
Còn lại Bạch Nhạc cũng không quan tâm việc sớm rời khỏi hoang nguyên, đi nơi khác tìm kiếm cơ duyên, đối với hắn mà nói, chỉ dựa vào việc ở chỗ này có thể tu luyện Thông Thiên Ma Thể đến Thối Cốt Cảnh đỉnh phong, là chuyến này đi cũng đã không tệ rồi.
Bên người không có nước để rửa vết máu, nên Bạch Nhạc cũng lười đổi y phục, cứ như vậy mặc quần áo dính máu, bay thẳng về phía trước.
Đêm trăng tròn, gần như có thể bỏ qua hiệu quả của Cấm Linh Chi Địa, dưới tình huống khôi phục thực lực, bay qua Quảng Hàn Thiên Cung cũng rất trắc trở, thế nhưng chỉ lăng không phi hành cách mặt đất một chút, lại không tính là khó.
Lúc đầu vị trí của Bạch Nhạc, cách biên giới hoang nguyên cũng không quá xa, nếu là ban ngày sẽ cần đi nửa ngày thời gian, nhưng dưới tình huống phi hành, khả năng sẽ rất nhanh, tối đa chỉ nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã thấy hồ nước trong vắt ở cuối hoang nguyên.
Dưới ánh trăng, mặt hồ nổi lên một hồi rung động, nhưng vẫn có vẻ mỹ lệ như cũ.
Đặc biệt là, mặc dù còn cách xa nhau rất xa, nhưng Bạch Nhạc vẫn nhận ra thân ảnh đạp ở trên hồ, nhẹ nhàng nhảy múa như lăng ba tiên tử.
Cùng lúc Bạch Nhạc chạy tới, Chung Diễm và Nhậm Bách Đào ở bên hồ cũng nhìn thấy Bạch Nhạc.
Gần như trong nháy mắt, Chung Diễm và Nhậm Bách Đào cùng động.
- Yến Bắc Thần, chịu chết đi!
Thân hình Chung Diễm và Nhậm Bách Đào nhoáng lên một cái, đồng thời xuất thủ, lấy xu thế giáp công cùng giết về phía Bạch Nhạc.
Dưới đêm trăng, hai người cũng gần như khôi phục toàn bộ thực lực, từ đó đối mặt Yến Bắc Thần cũng sẽ không kiêng kỵ như trước nữa.
Huống chi, bây giờ bên hồ cũng không thiếu cao thủ Tinh Cung Cảnh hận Bạch Nhạc đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần có người dẫn đầu, nhất định sẽ đi theo xuất thủ vây công, từ đó bọn hắn càng yên tâm có chỗ dựa vững chắc.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật, sau đó thu hồi ánh mắt khỏi thân ảnh trong hồ, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ lạnh lẽo.
- Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Yến mỗ không giết người sao?
Lúc trước đối diện với mấy người này, sát tâm của Bạch Nhạc không nặng, thứ nhất là bởi vì Bạch Nhạc vốn không phải loại người thích giết chóc, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, quan trọng hơn là, Bạch Nhạc không muốn lưu lại một tia ấn tượng thích giết chóc cho Vân Mộng Chân.
Giống như trước đó Bạch Nhạc đã nói qua, hắn tu ma là vì muốn có một ngày nói cho thế nhân biết cái gì gọi là ma!
Mặc dù bây giờ hắn không biết tương lai đối mặt với Vân Mộng Chân như thế nào, nhưng tâm hắn lại vô cùng rõ ràng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cần dỡ bỏ ngụy trang, gặp mặt Vân Mộng Chân.
Lúc đó, Bạch Nhạc muốn hùng hồn nói cho Vân Mộng Chân biết, mặc dù hắn tu ma, nhưng cả đời chưa từng giết uổng một người!
Cũng chính bởi vậy, cho nên trước đó dù không thích Nhậm Bách Đào, Bạch Nhạc cũng chỉ cướp sạch của hắn, chỉ để lại một cái khố mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận