Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 437 - Chu trưởng lão, ngươi dám đánh cuộc không? (2)



Chương 437 - Chu trưởng lão, ngươi dám đánh cuộc không? (2)




Trên đường bọn Chu Mộng Dương chạy tới, Tô Nhan đã nhận được tin, yên ắng đứng ở sau lưng Bạch Nhạc báo nói.
Bạch Nhạc hơi ngớ, hiển nhiên cũng không ngờ Chu Mộng Dương sẽ tới, thả ra sách trong tay đưa cho Tô Nhan, liếc nhìn mặt hồ, nhẹ giọng phân phó nói:
- Đặt ghế đu trước cửa, cứ ngồi bên cạnh, dùng cái này quạt gió cho ta.
- Vâng!
Mặc dù không rõ Bạch Nhạc muốn làm gì, nhưng Tô Nhan vẫn ngoan ngoãn an bài.
Chờ khi Chu Mộng Dương và bọn Bạch Thanh Nhã chạy tới, thấy được chính là một màn như vậy.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua hàn mang, lạnh lùng nói:
- Thật to gan, gặp lão phu còn dám lớn lối nằm đó, trưởng bối nhà ngươi không dạy cách ứng xử khi đối mặt tiền bối à?
Tựa trên ghế đu, Bạch Nhạc híp mắt nhìn Chu Mộng Dương, hờ hững nói:
- Chính ma không đội trời chung, từ lúc nào mà cao thủ huyền môn cũng dám tự xưng tiền bối với ma tu chúng ta?
Thấy Chu Mộng Dương, Tô Nhan hiển nhiên bị dọa nhảy dựng, nhất thời lui sang một bên.
Lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhan một cái, trong mắt Chu Mộng Dương chớp qua một tia không đáng:
- Yêu nữ chính là yêu nữ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Người ngoài không biết, nhưng Chu Mộng Dương lại rõ ràng, trước đây Bạch Nhạc vì cứu nàng, dù chết cũng không chịu xuống tay, thế mà, giờ mới qua bao lâu? Yêu nữ này lại đã cấu kết với người khác, đúng là không biết nhục nhã!
Bị Chu Mộng Dương mắng cho như vậy, Tô Nhan không khỏi có chút lúng túng.
Chuyện lúc trước thật ra là hiểu lầm, giữa Bạch Nhạc và nàng làm gì có tư tình như Chu Mộng Dương vẫn tưởng.
Giờ lại càng lúng túng, nằm ở đấy là Bạch Nhạc, nhưng lời này nàng làm sao dám nói.
- Tô Nhan, gia hỏa này là ai?
Liếc nhìn Chu Mộng Dương một cái, Bạch Nhạc tùy ý nói.
- Yến công tử, vị này chính là Hàn Sơn trưởng lão, Chu Mộng Dương!
Nghe được Bạch Nhạc hỏi, Tô Nhan lập tức giải thích.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người Hàn Sơn.
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc không đáng, chế nhạo nói:
- Làm sao, Chu trưởng lão, người Hàn Sơn cũng muốn tới chia một chén canh?
Lời này đầy ý mỉa mai, chẳng những coi thường Chu Mộng Dương, đồng thời coi thường cả Hàn Sơn.
- Hỗn xược, ma đầu, ngươi dám nhục mạ Hàn Sơn?
Không đợi Chu Mộng Dương trả lời, Bạch Mộc đã giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Hàn Sơn, hắc, thậy là uy phong, sát khí ghê đấy... Thứ cho Yến mỗ kiến thức nông cạn, sao trước nay chưa từng nghe qua Hàn Sơn?
Trên mặt hiện đầy trào phúng, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- À, xin lỗi, ta lâu rồi không về Thanh Châu, đối với một ít tông môn cấp Huyền, thật sự không nhớ rõ được.
- Ngươi muốn chết!
Bị đối phương nhục mạ không chút kiêng dè, Bạch Mộc há còn nhịn xuống, bước chân đột nhiên khẽ đạp, kiếm trong tay nhoáng lên, bất thần đâm tới ngực Bạch Nhạc.
Kiếm này, Bạch Mộc nén giận ra tay, vừa nhanh vừa độc!
Tuy bản thân chỉ có thực lực Linh Phủ sơ kỳ, thiên phú cũng không cao, nhưng Bạch Mộc lại thắng ở cơ sở vững chắc, một kiếm này vừa ra, lập tức triển hiện ra hết tinh túy của Hàn Sơn kiếm pháp.
Dù là Bạch Nhạc, nhìn vào một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán thán.
Đáng tiếc, với tình hình thế này, Bạch Nhạc căn bản không tâm tư để thưởng thức Hàn Sơn kiếm pháp, mí mắt hơi nhảy, tay phải thò ra, bàn tay trắng nõn khẽ hất lên, vẻn vẹn chỉ đưa ra hai ngón tay, liền nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm!
Một cỗ lực lượng cực mạnh ập tới, dù Bạch Mộc dốc hết toàn lực, song vẫn không thể đẩy mũi kiếm tiến thêm mảy may.
- Buông tay!
Ngón tay đột nhiên dùng sức, tích tắc liền có một luồng ma khí men theo mũi kiếm bắn ngược ra, chỉ trong nháy mắt, Bạch Mộc chợt thấy cổ tay tê rần, không tự chủ được trực tiếp buông tay.
Chỉ một chiêu, thậm chí Bạch Nhạc còn không đứng dậy từ trên ghế đu, lại đã nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm trong tay Bạch Mộc.
Sát na đó, đừng nói Bạch Mộc và Bạch Thanh Nhã, ngay cả Chu Mộng Dương đều không khỏi biến sắc.
Vừa ra tay liền có thể nhìn ra sâu cạn, dù cho đối phương nhìn như hết sức tùy ý, song Chu Mộng Dương vẫn có thể cảm giác được sự cường đại, nếu lấy thực lực mà luận, sợ rằng chưa hẳn đã yếu thua Mạc Vô Tình bao nhiêu.
Trong Huyết Ảnh Ma Tông, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thiên tài?
Kiếm trong tay bị đoạt, tròng mắt Bạch Mộc lập tức đỏ ngầu, có lòng muốn ra tay đoạt kiếm về, song lại bị Chu Mộng Dương ngăn cản.
- Mộc nhi, lui xuống, ngươi không phải đối thủ của hắn.
- Làm sao, nhỏ đánh không lại, già tính đích thân ra tay?
Không chút nhún nhường, ánh mắt Bạch Nhạc quay sang Chu Mộng Dương, tràn đầy bỡn cợt lần nữa nói.
- Hàn Sơn ta chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ, lão phu càng không có đồ đệ gì cả, đành phải tự thân tới lĩnh giáo một phen.
So với người trong chính đạo khác, Chu Mộng Dương không phải hạng vu hủ, càng sẽ không câu thúc bởi thân phận.
Khẽ vung tay áo, Chu Mộng Dương ngạo nghễ nói:
- Lão phu không chiếm tiện nghi, lấy ba chiêu làm hạn định, nếu ba chiêu không thắng, lão phu xoay người đi ngay, không hỏi chuyện Bạch gia nữa.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Chu Mộng Dương nói tiếp:
- Nếu ngươi không đỡ được, vậy thì ngay lập tức cút khỏi Bạch gia cho lão phu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận