Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 501 - Tuyệt vọng … trong gang tấc



Chương 501 - Tuyệt vọng … trong gang tấc




Hơi ngớ, Ngô Tuyết Tùng nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải Lam tiên sinh từng nói qua, tử khí trong lăng tẩm rất nặng, sao không mở ra ngay lúc giữa trưa, mượn ánh mặt trời chói chang để xua tan tử khí?
- Nếu là phát động sát trận bình thường, tự nhiên phải làm như vậy, nhưng mà... Nếu điện hạ khắc ý chọn lựa thời gian, há chẳng phải vô duyên vô cớ khiến người sinh nghi?
Lắc đầu, trung niên trầm giọng đáp:
- Giờ tý, sát khí nặng nhất, lúc đó, nếu có người bất hạnh xúc phát sát trận, khiến cho sát trận tự động mở ra... Liền chưa hẳn có ai phát hiện ra dị dạng.
- Một khi sát trận phát động, chuyện điện hạ biết Thanh Vương bí tàng tất khó mà qua mắt được bọn Tinh Hà lão tổ! Nhưng chí ít, không thể để người khác biết, là chúng ta chủ động mở ra sát trận, như vậy mới có dư địa để quay vần.
Nghe được lời này, Ngô Tuyết Tùng khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Dù phát động sát trận vào ban đêm, uy lực sát trận sẽ càng lớn, cũng sẽ chết càng nhiều người, nhưng đến cái lúc này, hắn đã không quản được quá nhiều.

Tiêu tốn một canh giờ, Bạch Nhạc tỉ mỉ kiểm tra khắp một lượt toàn bộ Thanh Vương Điện, song vẫn không phát hiện bất kỳ dị thường nào
Phảng phất như trọn cả đại điện đều trống rỗng, chỉ có mỗi một manh mối là Thanh Vương Kiếm treo trên long ỷ.
Trầm mặc khoảnh khắc, cuối cùng Bạch Nhạc đi tới trước long ỷ.
Dù biết rõ có nguy hiểm, nhưng giờ đã không còn lựa chọn nào khác, bản thân Bạch Nhạc nhất thời có lẽ không sao, nhưng tình hình Tô Nhan lại gần như mỗi thời mỗi khắc đều chuyển biến xấu, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, đợi khi Tô Nhan triệt để biến thành binh dũng, sợ rằng hết thảy liền khó mà vãn hồi.
Trong mắt chớp qua tinh mang, Bạch Nhạc đột ngột giơ tay lên, trực tiếp nắm tới Thanh Vương Kiếm.
Vù vù!
Tích tắc, một mạt kiếm khí khủng bố đột nhiên bạo phát, trực tiếp chém tới mi tâm Bạch Nhạc.
Cũng may Bạch Nhạc sớm đã đề cao cảnh giác, nháy mắt khi vừa nhận thấy nguy hiểm liền lập tức nghiêng người tránh né, mà lấy tốc độ phản ứng khủng khiếp của Thông Thiên Ma Thể, đạo kiếm khí vẫn gần như chém sát qua khuôn mặt Bạch Nhạc.
Kỳ quái hơn là, luồng kiếm khí đó không chém trúng Bạch Nhạc, bay ra không đến ba thước liền chợt tiêu tán, căn bản không tạo thành chúng ảnh hưởng nào lên đại điện.
Khăng khăng Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, luồng kiếm khí vừa rồi cực kì khủng bố.
Ánh mắt lấp lánh, Bạch Nhạc lần nữa chộp tới Thanh Vương Kiếm, lần này sớm có phòng bị, kiếm khí vừa tập kích, Bạch Nhạc liền nện ra một quyền!
Oanh!
Thông Thiên Ma Công toàn lực bạo phát, một quyền này cường hành nện lên luồng kiếm khí kia, kiếm khí bị đánh tan, chỉ là cùng lúc đó trên nắm tay Bạch Nhạc cũng đột nhiên xuất hiện một vết thương sâu tận xương, máu tươi tràn ra, nhưng còn chưa rơi lên Thanh Vương Kiếm thì đã bị một mạt thanh quang hất văng.
Nhìn vết thương trên tay, Bạch Nhạc không khỏi kinh hãi biến sắc!
Phải biết, hắn đã tu luyện Thông Thiên Ma Thể tới cảnh giới thối cốt , bình thường đừng nói là một luồng kiếm khí, dù là cường giả Linh Phủ đỉnh phong cầm kiếm chém lên tay cũng chưa hẳn thương tổn được tới Bạch Nhạc.
Nhưng Thanh Vương Kiếm lại gần gần chỉ bằng một luồng kiếm khí liền trực tiếp khiến hắn bị thương, uy lực như thế, sao Bạch Nhạc có thể không kiêng sợ cho được.
Thần kiếm có linh, không được đến thừa nhận mà muốn cường hành thu lấy, thực sự quá khó.
Đừng nói với chút thực lực bây giờ, thậm chí Bạch Nhạc hoài nghi, dù bước đến Tinh Cung Cảnh, sợ rằng cũng căn bản không cách nào cường hành thu lấy.
Trong mắt chớp qua hàn ý, trong lòng hạ quyết định, trở tay, Côn Ngô Kiếm lần nữa được tế ra.
Khẽ giơ tay lên, Bạch Nhạc vung kiếm trực tiếp chém tới.
Vô luận Thanh Vương Kiếm mạnh đến đâu, Bạch Nhạc cũng tin tưởng, tuyệt đối không bằng được Côn Ngô Kiếm.
Côn Ngô Kiếm vừa tế ra, tích tắc, trọn đại điện phảng phất như đều vì đó run lên, chỉ chớp mắt, trên Thanh Vương Kiếm lóe lên quang mang, Thanh Vương Kiếm vốn đang nằm im chợt xuất vỏ, đón lấy Côn Ngô Kiếm chém xuống.
Đinh!
Nháy mắt, kiếm phong giao kích, Bạch Nhạc lập tức cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng bố như bài sơn đảo hải đánh thẳng tới, thậm chí căn bản không kịp làm ra phản ứng, cả người trực tiếp bị đánh bay, quăng mạnh xuống đất.
Côn Ngô Kiếm cũng theo đó bay về lại trong thần hồn Bạch Nhạc.
Phốc!
Phun ra một búng máu, Bạch Nhạc chợt cảm thấy có một cỗ lực lượng kinh khủng đang xâm nhập cơ thể mình, chỉ mấy nhịp thở, cả người liền chợt cứng ngắc, làn da lộ ra một tầng màu xám trắng.
Giống hệt dị trạng trên người Tô Nhan.
Trong lòng kinh hãi, Thông Thiên Ma Công điên cuồng vận chuyển, phải đến một khắc đồng hồ sau, Bạch Nhạc rốt cục mới hóa giải được luồng khí tức kinh khủng kia, khiến cho thân thể khôi phục bình thường, nhưng mà Thông Thiên ma khí trong Tử Phủ cũng gần như bị tiêu hao không còn, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Thực sự cảm nhận được luồng khí tức xâm thực kia, Bạch Nhạc rốt cục mới ý thức được đó là cái gì.
Đó là tử khí thuần khiết, phá hủy hết thảy sinh cơ trong cơ thể, hóa đá chỉ là một loại trạng thái biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Luồng tử khí này cực kỳ quỷ dị, bên trong cất chứa một loại khí tức tàn nhẫn mà điên cuồng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận