Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1301 - Tiểu tử, tiễn được ngài về nhà rồi (2)



Chương 1301 - Tiểu tử, tiễn được ngài về nhà rồi (2)




Chỉ trong tích tắc, bên cạnh Bạch Nhạc đã hình thành nên một vòng xoáy kiếm khí. Kiếm khí màu tím đậm dẫn đầu, dường như toàn bộ linh khí đất trời xung quanh đều bị luồng kiếm khí này dẫn dắt. Chớp mắt sau, Kiếm Khí Phong Bạo đã được sinh ra.
Uỳnh...
Sức mạnh của Địa Hỏa, Tức Thổ, Cực Hàn Băng Hoa cũng bị Bạch Nhạc thúc giục đến mức tối đa, chúng mạnh mẽ ngăn lại áp lực khủng bố kia.
Quan trọng nhất là Bạch Nhạc không cần chống cự bao lâu thì Tiểu Bạch Long đã chạy tới kịp.
- Graoo!!!
Lại là một tiếng rồng ngâm vang lên. Long tức phun ra dẫn theo sức mạnh của Nhất Nguyên Trọng Thủy, Tiểu Bạch Long hung hăng vọt tới bên người Bạch Nhạc, trợ giúp cho hắn hóa giải phần lớn sự tấn công của Tinh Hà Lão Tổ.
Đùng đùng...
Kiếm Nhận Phong Bạo điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt mà đã đủ sức để ngăn lại sức mạnh của Tinh Hải.
Dưới thế nghiền áp mạnh mẽ, kể cả có là Tinh Hà Lão Tổ cũng khó lòng chịu đựng được Kiếm Nhận Phong Bạo và Tiểu Bạch Long cùng hợp lực, ông ta phun một ngụm máu, Tinh Hà chợt vỡ tan.
- Không được!!!
Cảnh tượng ấy đối với các trưởng lão Thất Tinh Tông cũng như các đệ tử đúng là một sự đả kích không hề nhẹ.
Dù trước đó bọn họ đã nghe những truyền thuyết về Bạch Nhạc, nhưng bất kể thế nào thì những truyền thuyết đó cũng không thể sánh với việc Bạch Nhạc đánh bại Tinh Hà Lão Tổ.
Bọn họ luôn sống trong Thất Tinh Tông, không biết được những cường giả đứng hàng đầu ngoài kia đáng sợ ra sao. Đối với đệ tử Thất Tinh Tông mà nói, Tinh Hà Lão Tổ chính là trời. Nhưng Bạch Nhạc, bây giờ chính Bạch Nhạc lại trực tiếp đánh nát bầu trời này của Thất Tinh Tông.
Đương nhiên đó cũng không phải là sức của mỗi mình Bạch Nhạc, trong đó có một phần rất lớn là công lao của Tiểu Bạch Long, nhưng mà, trong mắt người đời, bản thân Tiểu Bạch Long là mãnh thú Bạch Nhạc nuôi dưỡng, căn bản cũng coi như một phần sức mạnh của hắn. Vả lại, Tinh Hà Lão Tổ còn điều động sức mạnh của Thất Tinh Tháp trong Thất Tinh Tông.
Đã có hỗ trợ như thế mà còn thua, như vậy không còn lời nào để bao biện.
- Ầm ầm...
Kiếm Nhận Phong Bạo bay xẹt qua người Tinh Hà Lão Tổ, bay thẳng vào không trung rồi nố tung theo một tiếng vang lớn.
Ngay lúc đó, Nghịch Ma Kiếm cũng chĩa vào yết hầu Tinh Hà Lão Tổ.
Chỉ cần mũi kiếm nhích về phía trước ba phân, chắc chắn ông ta không thể tránh khỏi cái chết.
Tiểu Bạch Long cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt ở bên cạnh mà uy hiếp.
Nghe được tiếng hô của Dương Bằng, một kiếm này của Bạch Nhạc cuối cùng vẫn dừng lại.
Dù đang tức giận nhưng lý trí còn sót lại của Bạch Nhạc cũng không để hắn thật sự ra tay.
Trên thực tế, căn bản Bạch Nhạc không có ý định giết Tinh Hà Lão Tổ, nếu không thì chẳng khác nào đang ép Thất Tinh Tông phải trở mặt thành thù rồi liều mạng với mình.
Truyền nhân của Ma Quân làm được điều này, nhưng Thanh Châu phủ chủ thì không được phép làm ra việc ngu ngốc đến vậy. Huống chi mối quan hệ trước kia giữa Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông phức tạp vô cùng, hắn không thật sự có ý giết hại ai trong Thất Tinh Tông.
- Tinh Hà, ngươi thua rồi.
Bạch Nhạc nhìn Tinh Hà Lão Tổ bằng ánh mắt thản nhiên, hắn bình tĩnh cất lời.
Vẫn là cách gọi thẳng tên như trước, nhưng giờ khắc này không còn ai dị nghị về cách làm của Bạch Nhạc nữa.
Bạch Nhạc của hiện tại đúng là đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với Tinh Hà Lão Tổ, thậm chí hắn còn có thể đứng từ trên cao mà nói chuyện với ông ta.
Kiếm trong tay chính là lý lẽ.
Trong nháy mắt, Tinh Hà Lão Tổ dường như già đi mấy trăm tuổi, rốt cuộc không còn cao ngạo nữa.
Tinh Hà lão tổ thở dài một tiếng, ông ta chậm rãi nói:
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không sai... lão phu đã thua. Từ nay về sau, Thanh Châu chỉ còn một người đứng đầu, mong Bạch phủ chủ có thể đối đãi tốt với bản tông.
Dường như chỉ một câu nói thôi mà Tinh Hà Lão Tổ đã mất hết tất cả sức lực gắng gượng nãy giờ.
Cả đời ông ta đều dành cho Thất Tinh Tông, mà Thất Tinh Tông dưới sự dẫn dắt của ông ta cũng quả thực đã nắm quyền khống chế Thanh Châu. Nhưng sau trận đánh này, tất cả đã kết thúc.
Chỉ cần chờ đến lúc trận chiến này được truyền đi, không còn người nào có thể ngăn Bạch Nhạc thống nhất Thanh Châu nữa.
Đúng như lời ông ta đã nói, từ nay về sau Thanh Châu chỉ còn lại một người có tiếng nói mà thôi.
Thanh Châu, chính là Thanh Châu chỉ thuộc về Bạch Nhạc.
Trong mắt của Tinh Hà Lão Tổ, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của ông ta.
Nhưng nghe những lời của Tinh Hà Lão Tổ, Bạch Nhạc căn bản không thèm để tâm. Hắn chỉ lộ vẻ ung dung, sau đó lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, ngươi còn thiếu Thiên Thu đại sư một câu xin lỗi.
Trong nháy mắt, con ngươi của Tinh Hà Lão Tổ co rụt lại.
Đây là điều mà ông ta không thể ngờ tới được. Từ trước tới nay, trong quan điểm của ông ta, 'muốn đòi lại công bằng cho Thiên Thu' chỉ là cái cớ của Bạch Nhạc.
Nhưng giờ khắc này, khi Tinh Hà Lão Tổ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bình thản như nước kia của Bạch Nhạc, ông ta mới chính thức hiểu, lời Bạch Nhạc nói là thật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận