Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1006 - Liên Thủ Đối Địch (2)



Chương 1006 - Liên Thủ Đối Địch (2)




Mặc dù Thận Lâu Vương bị Tinh Hà lão tổ kiềm chế đại bộ phận tinh lực, nhưng dưới tình huống không thể bại lộ thân phận, muốn chống đỡ một nén nhang thời gian, cũng cực kỳ gian nan.
Không phải Bạch Nhạc không biết nguy hiểm bên trong, nhưng vẫn đáp ứng một tiếng.
Nhìn thấy Bạch Nhạc đáp ứng, Mộng Thiên Thu liếc mắt nhìn Bạch Nhạc thật sâu, rốt cục trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, lúc này không còn phân thần nữa, triệt để giao phó an nguy tự thân cho Bạch Nhạc, toàn bộ tinh thần dồn vào việc phá giải ảo cảnh.
Bạch Nhạc làm thế nào tránh thoát ảo cảnh?
Có thể người bên ngoài không rõ nội tình lắm, thế nhưng Mộng Thiên Thu lại biết, ảo cảnh của Thận Lâu Vương đáng sợ như nào, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, đây căn bản là không phải dựa vào thực lực cá nhân có khả năng tránh thoát!
Bạch Nhạc có thể tránh thoát, giải thích duy nhất chính là, tạo nghệ của Bạch Nhạc trên huyễn thuật chi đạo, cường đại hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Mà cái này... Rất có thể là, cảm ngộ của Bạch Nhạc đối với Thiên Cơ Biến, càng sâu hơn so với trong tưởng tượng của hắn, thậm chí rất có thể, Bạch Nhạc chính là Yến Bắc Thần.
Nhưng vào giờ khắc này, những chuyện đó đều không quan trọng.
Là thân phận gì cũng không quan trọng, quan trọng là sẽ làm ra lựa chọn gì!
Có thể kiên định đứng về phía Thất Tinh Tông, dốc hết toàn lực, đánh bạc tính mệnh cứu hắn, cứu những đệ tử Thất Tinh Tông này, như vậy đã đủ rồi.
- Oa, oa!
Trong không trung, lại có một hồi tiếng quạ kêu chói tai truyền đến, đàn quạ hung hãn khủng bố tiếp tục đánh tới, thậm chí so với trước đó càng khủng bố hơn nhiều.
Nhưng một khắc này, ánh mắt Bạch Nhạc cũng càng kiên định!
Hắn có quá nhiều lý do không thể lui.
- Vù vù!
Trong tích tắc, kiếm phong trước mặt chợt lộ ra một đạo kiếm quang huyễn lệ, Bắc Đẩu Kiếm Trận chợt triển khai, hóa thành một đạo kiếm mạc, gắt gao ngăn cản tất cả uy hiếp ở bên ngoài.
Giờ khắc này, tâm tư Bạch Nhạc dường như lại trở về một khắc trước khi tránh thoát ảo cảnh.
Từ trước tới giờ ảo cảnh thật sự lợi hại, đều trong vô thanh vô tức, dẫn người vào bên trong, ngươi sẽ tự mình trải qua toàn bộ quá trình, nhưng vẫn không phát hiện được chút dị thường nào, chỉ biết dựa theo dẫn dắt của đối phương tới hành động, càng lúc càng lún sâu vào trong ảo cảnh!
Dưới ánh trăng, đàn quạ bay tới, phát ra một hồi tiếng kêu chói tai, trên thực tế, từ khoảnh khắc Bạch Nhạc bị thức tỉnh, cũng đã rơi vào ảo cảnh mà không biết!
Hắn dựa theo phản ứng bình thường nhất, lao ra khỏi gian phòng, đồng thời muốn đi bảo hộ Hà Tương Tư!
Nhưng tất cả chuyện này, vốn là kết quả mà Thận Lâu Vương muốn.
Thẳng đến khi Bạch Nhạc nhảy vào trong phòng Hà Tương Tư, bị Hà Tương Tư công kích, lại chạy ra gian phòng, bị vây công, tất cả đều dựa theo kịch bản Thận Lâu Vương phát triển, lúc này Bạch Nhạc và đệ tử Thất Tinh Tông vẫn bị ảo cảnh của hắn khống chế, không có khác nhau chút nào.
Thậm chí dựa theo tình huống bình thường phát triển, Bạch Nhạc cũng sẽ càng lún càng sâu, căn bản không có khả năng tránh thoát được.
Bởi vì vô luận Bạch Nhạc lựa chọn giết chết người khác, hay là dần dần không chống đỡ được vây công, thụ thương thậm chí tử vong, đều sẽ khiến cho hắn càng lún càng sâu, thế cho nên không phát hiện được bất cứ dị thường nào, triệt để trầm luân, thậm chí là chết ở trong ảo cảnh.
Nhưng cuối cùng Bạch Nhạc không giống với các đệ tử khác, từ khi đạt được truyền thừa Thiên Cơ Biến ở chỗ Mộng Thiên Thu, mặc dù Bạch Nhạc chưa nói tới tinh thông huyễn thuật chi đạo, nhưng tuyệt đối không phải người khác có khả năng bằng được.
Hơn nữa, thần hồn Bạch Nhạc cũng cường đại hơn nhiều so với người khác
Dưới nguy cơ sinh tử, mạnh mẽ để cho Bạch Nhạc khôi phục một điểm linh trí, điểm linh trí này, liền khiến cho Bạch Nhạc nhạy cảm ý thức được kẽ hở bên trong!
Tất cả mọi người có lý do trầm luân, có lý do bị khống chế, thế nhưng Mộng Thiên Thu không có, Tinh Hà lão tổ không có!
Có điều cho tới giờ khắc này, bất kể là Mộng Thiên Thu hay là Tinh Hà lão tổ đều không có bất kỳ phản ứng nào, càng không có ý tứ xuất thủ ngăn cản đối phương, dường như tất cả đều do một mình hắn tới gánh vác.
Cuối cùng ảo cảnh cũng chỉ là ảo cảnh, không có khả năng làm được chân chính hoàn mỹ, chỉ khiến cho người ta vô ý thức bỏ qua những thứ dị thường, không thích hợp này mà thôi, đồng thời dùng tất cả những suy luận của mình thôi diễn xuống, biến thành một cái cốt truyện chính mình hư cấu ra.
Kể từ đó, càng khó nhận ra được chân tướng.
Nhưng chỉ cần một điểm linh quang, để cho người ta bắt được một điểm kẽ hở, cũng đủ để ý thức được mình rơi vào ảo cảnh.
Đương nhiên, đối với tu hành giả phổ thông mà nói, cho dù thần hồn rất mạnh mẽ, ý thức được điểm này, muốn tránh thoát ảo cảnh, cũng rất gian nan.
Nhưng đối với Bạch Nhạc vốn có cảm ngộ với huyễn thuật chi đạo mà nói, chỉ cần có thể ý thức được mình rơi vào ảo cảnh, kế tiếp muốn phá cuộc, liền dễ dàng hơn nhiều.
Gần như chỉ trong mấy hơi thở, Bạch Nhạc đã tránh thoát ảo cảnh ràng buộc, trong nháy mắt tỉnh lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận