Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 863 - Thời Gian Sẽ Chứng Minh, Ai Mới Là Đúng



Chương 863 - Thời Gian Sẽ Chứng Minh, Ai Mới Là Đúng




Giống như Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng đã hoàn thành thần hồn xuất khiếu, hơn nữa, từ trình độ rõ ràng của thần hồn đối phương, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, thần hồn của Vân Mộng Chân, càng ngưng thật, càng mạnh mẽ hơn so với mình.
Còn về phần Bạch Nhạc, lại bởi vì thần hồn có chút mờ nhạt, nên căn bản không thấy rõ dáng dấp, không cần lo lắng đối phương vì vậy mà nhìn ra thân phận của hắn.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi vui vẻ, nhưng cũng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Quả nhiên mình quan tâm sẽ bị loạn.
Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, tu vi càng đạt tới Tinh Cung Cảnh đỉnh phong, thì Vân Mộng Chân mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn nhiều, căn bản không cần mình đi lo lắng.
- Vân tiên tử, không phải nàng ở dưới trạng thái thần hồn, vẫn muốn phân sinh tử với ta chứ?
Bạch Nhạc thả lỏng hai tay ra sau, thong thả mở miệng nói.
Mặc dù thần hồn Vân Mộng Chân mạnh hơn một chút, nhưng Bạch Nhạc cũng nhìn ra, không tới Tinh Hải Cảnh, Vân Mộng Chân có mạnh hơn nữa thì cũng có hạn, dưới trạng thái thần hồn, sợ là rất khó hình thành uy hiếp gì với mình.
So với Bạch Nhạc, lúc này Vân Mộng Chân càng chấn động hơn!
Phải biết rằng, bản thân nàng đã rất gần Tinh Hải Cảnh, nếu như không phải nàng áp chế cảnh giới, lúc nào cũng có thể trùng kích Tinh Hải Cảnh, dưới thực lực như vậy, muốn thần hồn xuất khiếu cũng đã không dễ dàng.
Nhưng đối phương chỉ có thực lực Tinh Cung sơ kỳ, lại vẫn làm được như vậy, hơn nữa còn nhanh hơn một bước so với nàng, làm sao có thể khiến cho nàng không chấn động cơ chứ.
Ngày xưa Thông Thiên Ma Quân đã có một không hai đương đại, bây giờ lưu lại một truyền nhân, vậy mà cũng có thể kinh diễm như thế, chuyện này thật sự khiến cho người ta có chút khó tin, cũng càng bất an.
Giả sử, để cho hắn trưởng thành tiếp, lại có Côn Ngô Kiếm trong tay, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể là Thông Thiên Ma Quân thứ hai, thậm chí càng mạnh hơn!
Đối với Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí đối với toàn bộ Huyền Môn mà nói, đây là một tin dữ!
- Yến Bắc Thần! Ta thừa nhận, ta đã coi thường ngươi.
Vân Mộng Chân lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Nếu như cảnh giới của ngươi tương đương với ta, chưa chắc ta đã là đối thủ của ngươi! Nhưng bây giờ... Ngươi không chống được ta.
- Vì sao nhất định phải ngăn cản chứ?
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, nhẹ giọng nói:
- Ta là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân không sai, nhưng truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân thì nhất định phải chết sao?
Bạch Nhạc cảm nhận được ánh mắt băng lãnh kia của Vân Mộng Chân, rốt cục vẫn không nhịn được nói ra lời từ đáy lòng:
- Vân tiên tử, bất kể ngươi tin hay không tin, nhưng... Ta thật sự không muốn là địch với ngươi!
- Ta là ma tu nhưng ta cũng không quen nhìn những ma đầu thích giết chóc thành tính, lấy tính mệnh người vô tội tăng lên tu vi của mình kia! Cho nên, lúc ở Thanh Châu, ta là địch với Huyết Ảnh Ma Tông, đến Duyện Châu ta lại là địch với Bạch Cốt Thần Giáo!
- Đạo và Ma, cũng chỉ là lựa chọn con đường tu hành khác biệt mà thôi, vì sao nhất định phải trở thành tử địch?
Những lời này giống như là phiền muộn, một mực ngăn ở trong lòng Bạch Nhạc, không nói ra không thoải mái!
Trước đó đối mặt với Tô Nhan, đối mặt với Tiêu Hành Nhất, hắn đã từng mơ hồ nói ra mấy phần, nhưng vẫn chưa quá rõ.
Hôm nay đối mặt với Vân Mộng Chân, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn không nhịn được phải nói ra những lời này.
Mặc dù biết rõ, việc này không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn muốn giải thích vài câu với Vân Mộng Chân, để cho Vân Mộng Chân biết rằng, hắn không giống với những ma đầu tàn nhẫn thích giết chóc kia.
Thực ra đáy lòng Bạch Nhạc luôn tồn tại tình cảnh, một ngày kia, hắn bị nhìn thấu thân phận, xuất hiện trước mặt Vân Mộng Chân.
- Sai, đạo ma bất lưỡng lập! Đây đâu chỉ là chuyện mấy năm nay mới có, từ thời đại thượng cổ, đã là như thế... Yến Bắc Thần, mặc cho ngươi xảo biện như thế nào, cũng đừng nghĩ ta thay đổi tâm ý! Trừ phi ngươi giao ra Côn Ngô Kiếm, tự phế ma công theo ta về Đạo Lăng Sơn thỉnh tội, nếu không... Cái Quảng Hàn Thiên Cung này, chính là nơi táng thân của ngươi!
Vân Mộng Chân lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, không nghe lọt nửa chữ lời giải thích của hắn.
Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng chính là Đạo Lăng Thánh Nữ, trừ ma vệ đạo vốn là sứ mệnh của nàng!
Loại quan niệm thâm căn cố đế này, làm sao có thể nói mấy câu là thay đổi được, nàng căn bản không tin nửa lời giải thích của Yến Bắc Thần.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu:
- Vân Mộng Chân, thời gian sẽ chứng minh, ai mới là người đúng.
Có mấy lời không phải nói ra là được, mà phải dùng sự thực làm chứng, chứng minh cho thế nhân xem.
Bạch Nhạc rất rõ điểm này, cho nên lúc này hắn không còn nỗ lực thuyết phục Vân Mộng Chân nữa.
- Vân Mộng Chân, có thể từng ấy năm tới nay ngươi luôn đúng, trước sau không có trải qua thất bại... nhưng cuối cùng ngươi cũng không phải thần! Thần thoại Đạo Lăng bất bại đã bị đánh vỡ, chuyện trên đời này cũng không phải ngươi muốn là có thể khống chế!
- Ngươi chậm một bước, sẽ một mực chậm xuống... Giống như ngươi không ngăn cản được ta tới nơi đây trước ngươi một bước, hoàn thành khảo nghiệm Hàn Đàm thủy phủ! Ngươi cũng sẽ không giết chết được ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận