Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 126 - Tuệ kiếm trảm tơ tình (2)



Chương 126 - Tuệ kiếm trảm tơ tình (2)




Đêm đã khuya, dưới loại tình huống này, có đệ tử khác ở đây, Vân Mộng Chân không muốn ở cùng một phòng với Bạch Nhạc, để rồi lưu lại một đầu đề câu chuyện.
Đương nhiên, trên thực tế, cũng có một phần dụng ý muốn kéo dãn một chút cự ly.
Mấy ngày nay, Vân Mộng Chân đã triệt để bình tĩnh lại, đã định trước là không có kết quả, chẳng thà dứt khoát một chút, chặt đứt tất cả ràng buộc.
Tuệ kiếm trảm tơ tình!
- Được!
Hơi trầm mặc một lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp ứng.
Một đường không nói chuyện, Bạch Nhạc cứ vậy dẫn Vân Mộng Chân bước lên Thiên Tâm Phong, phía sau mấy đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông một mực đi theo, vẫn duy trì một đoạn cự ly không xa không gần.
Bước lên chỗ cao nhất của Thiên Tâm Phong, Vân Mộng Chân vẫy vẫy tay, phân phó,
- Ta có chút chuyện muốn nói với Bạch Nhạc, các ngươi không cần đi theo.
- Vâng.
Khom người đáp ứng, mấy đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lập tức lùi ra một chút, có điều vẫn trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy.
Đứng bên cạnh Vân Mộng Chân, cho dù người khác đã thối lui, nhưng trong nhất thời, Bạch Nhạc cũng không biết nên nói gì.
Bên tai, có tiếng gió gào thét, đêm hơi lạnh.
- Chuyện lúc trước, cám ơn ngươi.
Trầm mặc một lát, Vân Mộng Chân mở miệng trước.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nói cám ơn với Bạch Nhạc.
Cho dù là lúc trước ở trong sơn cốc hậu sơn, Bạch Nhạc đã cứu nàng ta, nàng ta vẫn chưa từng nói cảm ơn.
Rất nhiều lúc, nói cám ơn không phải cảm động, mà là xa cách.
- Ngươi biết mà, ta không muốn nghe cái này.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nói khẽ.
- Nhưng ta chỉ có thể nói cái này.
Đưa lưng về phía Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, nói khẽ,
- Ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng ngươi chắc cũng hiểu... Không có khả năng đâu, ta là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, cả đời phụng đạo, đây là trách nhiệm của ta, cũng là số mệnh.
- Số mệnh...
Khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc, Bạch Nhạc chậm rãi nói,
- Nếu tin số mệnh, vẫn ta nên vĩnh viễn chỉ làm tiểu tạp dịch đó à?
Nhắc tới chuyện này, Vân Mộng Chân chậm rãi xoay người lại, sắc mặt cũng lạnh đi mấy phần, thản nhiên nói,
- Ngươi nên hiểu, đây không phải chuyện năng lực của ngươi mạnh thế nào, mà là vận khí tốt hơn người khác.
- Cảm ngộ Linh Tê Kiếm Quyết cũng là vận khí sao?
Không chút lùi bước nghênh đón ánh mắt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược lại.
- ...
Lần này, cho dù là Vân Mộng Chân cũng trầm mặc.
Tư chất của Bạch Nhạc có lẽ vốn thật sự rất kém cỏi, nhưng thiên phú trên kiếm đạo, lại có liên quan gì tới nàng ta.
Trên lý thuyết, cho dù không có nàng ta, chỉ cần Bạch Nhạc có thể có được Linh Tê Kiếm Quyết, cũng vẫn có thể tu thành, chỉ là cần thời gian lâu hơn một chút, cũng chưa chắc có thể mở ra Tử Phủ mà thôi.
- Thế không đủ!
- Đúng vậy, không đủ! Có thể đi xa hơn, đích xác là bởi vì vận khí, nhưng... Vân Mộng Chân, vận khí vốn chính là một bộ phận của nhân sinh! Ta đã có loại vận may này, như vậy, vì sao ta không thể đi xa hơn?
- ...
- Ta không tin số mệnh!
Bạch Nhạc bình tĩnh nói,
- Nếu đã tin số mệnh, vì sao chúng ta còn phải tu hành?
- ...
Này, nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng không khỏi lâm vào động dung.
- Nhưng ngươi vẫn cự tuyệt bái vào Đạo Lăng Thiên Tông.
Trầm mặc một lát, Vân Mộng Chân nói khẽ.
Khi đáp ứng cho Bạch Nhạc vị trí đệ tử chân truyền, tuy đại bộ phận là để dẫn nhầm đường Tử Dương Chân Nhân, nhưng ở sâu trong nội tâm, Vân Mộng Chân sao lại không có chút chờ mong. Tuy biết rõ cho dù Bạch Nhạc theo nàng ta trở về, cũng chưa chắc nhất định là chuyện tốt, nhưng ít nhất có thể tranh thủ, có thể nỗ lực.
Nhưng mà, giống như dự tính của nàng ta, Bạch Nhạc cuối cùng vẫn cự tuyệt.
- Vậy có thể đại biểu cho cái gì?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Ta thừa nhận Đạo Lăng Thiên Tông rất mạnh, nếu ta trở về cùng ngươi, thế tất có thể có được tài nguyên và công pháp tu hành hơn xa ở Linh Tê Kiếm Tông! Nhưng thế cũng không có nghĩa là con đường tu hành chỉ có một.
- Ít nhất ta cho rằng, đó không phải con đường tu hành thích hợp nhất với ta.
Nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nghiêm túc giải thích.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân không khỏi lại trầm mặc.
Rất khó tưởng tượng, thiếu niên lúc ban đầu ngay cả linh lực cũng không có đó, hiện giờ không ngờ đã bắt đầu quy hoạch con đường tu hành, bất kể đúng sai, thậm chí bất kể thành bại, kiên trì như vậy cũng khiến người ta không thể phản bác.
Lúc này, Vân Mộng Chân từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được, là sự kiêu ngạo ẩn sâu trong xương cốt.
Cũng bởi vì sự kiêu ngạo này, khiến Vân Mộng Chân ý thức được, mình có lẽ căn bản không thể thuyết phục được Bạch Nhạc.
Đương nhiên, thế không có nghĩa là Vân Mộng Chân sẽ bởi vậy mà từ bỏ lựa chọn và phán đoán của mình.
- Sáng mai, ta sẽ đi.
Tránh ánh mắt của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nói khẽ,
- Chuyến này đi xa, có lẽ không còn gặp lại.
Đối mặt với sự cự tuyệt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc vẫn không để ý, thậm chí ngược lại lộ ra một nụ cười sáng lạn,
- Vân Mộng Chân, chúng ta lại đánh cược một ván đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận