Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 521 - Âm mưu và lừa lọc, mỗi thứ đều có tâm cơ



Chương 521 - Âm mưu và lừa lọc, mỗi thứ đều có tâm cơ




- Phủ chủ đại nhân không ngờ là ta chưa chết chứ gì? Không cần ngươi diệt khẩu, ta cũng quyết sống chết với ngươi.
Lông mày Ngô Tuyết Tùng hơi nhướng lên, tự hiểu kế hoạch ban đầu của mình đã bị Bạch Nhạc nhìn thấu.
Rầm một tiếng, trên tay Ngô Tuyết Tùng xuất hiện trường kiếm, khí thế cũng tăng lên. Kiếm xuất ra nháy mắt chặn được mũi kiếm của Bạch Nhạc, lúc này hắn mới trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, tốt nhất ngươi nên tỉnh táo lại! Lúc bước vào địa cung, ngươi nên biết là sẽ có nguy hiểm, đây chẳng qua là giao dịch giữa ngươi và ta mà thôi. Bây giờ ngươi nghĩ liều mạng với ta có tác dụng à?
Ngô Tuyết Tùng dùng kiếm áp chế Bạch Nhạc, cũng trấn áp luôn cả sự kiêu ngạo của hắn. Cục diện rất nhanh đã bị Ngô Tuyết Tùng nắm đằng chuôi.
- Tình hình bây giờ ngươi cũng hiểu rõ, muốn rời khỏi nơi này thì phải lấy được Bí Tàng Thanh Vương, ngươi chỉ có thể tiếp tục hợp tác với ta, hiểu chưa?
Bạch Nhạc đánh không lại đối phương, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dừng tay nhìn Ngô Tuyết Tùng, sau đó rốt cuộc thu kiếm, có chút phiền muộn nói:
- Phủ chủ đại nhân, ngài muốn làm gì không liên quan tới ta, ta cũng không có tham vọng với Thanh Vương Bí Tàng gì đó. Bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Bạch Nhạc chủ động từ bỏ, Ngô Tuyết Tùng cũng khẽ thở phào một hơi. Không phải hắn sợ Bạch Nhạc, mà có rất nhiều chuyện hắn cần hỏi rõ trước, nếu Bạch Nhạc cứ từ chối hợp tác rồi cứ bày ra tư thế muốn liều mạng với hắn, thật sự khiến hắn hơi đau đầu.
Chỉ cần Bạch Nhạc có thể bình tĩnh lại, bắt đầu bàn bạc, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt Ngô Tuyết Tùng dừng lại trên người Tô Nhan, hắn vừa nhìn liền có thể thấy được tử khí nồng đậm trên người nàng ta, cùng với linh khí đang không ngừng loại trừ tử khí. Ngô Tuyết Tùng suy nghĩ một hồi liền hiểu ra tất cả.
- Ngươi đưa Linh Khư Quả cho nàng ta rồi?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Bạch Nhạc lập tức sầm xuống:
- Tiểu Nhan bị tử khí ăn mòn, nếu không có Linh Khư Quả, e là bây giờ nàng ấy sớm đã chết khô rồi. Phủ chủ đại nhân cảm thấy ta không nên đưa Linh Khư Quả cho nàng ấy à?
Cảm nhận được sự tức giận trên người Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng nhướn mày, lãnh đạm nói:
- Chỉ là một Linh Khư Quả mà thôi, có là gì đâu, chỉ cần có thể giúp ta có được Thanh Vương Bí Tàng, lúc nào ta cũng có thể cho ngươi nhiều hơn.
Bạch Nhạc quay đầu lại nhìn, tức giận mắng:
- Làm gì có Thanh Vương Bí Tàng nào? Ta phí tâm tư trải qua một trận cửu tử nhất sinh mới đi được vào Thanh Vương Điện, nhưng mà bên trong ngoại trừ Thanh Vương Kiếm ra thì chả có gì cả. Còn có Đan Các, ta vì cứu Tiểu Nhan mà đột nhập vào Đan Các, nhưng bên trong cũng trống rỗng.
Những lời này Ngô Tuyết Tùng vốn không thèm nghe.
Ngô Tuyết Tùng nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, chất vấn:
- Thanh Vương Kiếm? Ngươi nói ngươi thấy Thanh Vương Kiếm bên trong Thanh Vương Điện à? Nếu ngươi đã thấy được Thanh Vương Kiếm thì tại sao không nhỏ hồn huyết lên?
- Ngươi tưởng rằng ta không muốn à?
Bạch Nhạc nhìn Ngô Tuyết Tùng, lạnh giọng nói:
- Lúc đầu Tiểu Nhan gặp nguy hiểm tính mạng, cho dù bị ngươi lợi dụng ta cũng không quan tâm. Nhưng mà thứ hồn huyết chó má gì đó vốn không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được, ngươi kêu ta nên làm sao?
Không nhỏ lên Thanh Vương Kiếm được.
Câu nói này khiến Ngô Tuyết Tùng cau mày.
Theo trong ghi chép, chỉ cần nhỏ máu lên Thanh Vương Kiếm thì có thể triệu hồi được ý chí của Thanh Vương ẩn trong kiếm, sau đó được nó công nhận là chủ mới đúng. Vốn dĩ hắn vẫn cho rằng Bạch Nhạc sẽ chết trước khi tìm được Thanh Vương Kiếm, nhưng bây giờ nghe Bạch Nhạc nói thì hẳn là không phải như vậy.
Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Thanh Vương Kiếm ở đâu, dẫn ta đi tìm!
Bạch Nhạc hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói:
- Vô dụng thôi, trước khi sát trận bị va chạm, trước khi ta rời khỏi Thanh Vương Điện đã đụng độ Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông, hắn cướp mất hồn huyết của ngươi rồi, bây giờ chắc chắn hắn đã đi vào Thanh Vương Điện, nói không chừng Thanh Vương Kiếm đã nhận chủ rồi.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Tuyết Tùng không khỏi nheo mắt, sau đó lạnh lùng nói:
- Không có huyết mạch hoàng thất thì ai cũng không thể sai khiến được Thanh Vương Kiếm. Bạch Nhạc, bản vương lệnh ngươi dẫn ta đến Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc cảm thấy Ngô Tuyết Tùng tức giận thì cũng có hơi do dự, nhưng nhìn thấy Tô Nhan, hắn lại lắc đầu:
- Không được, Tiểu Nhan còn chưa hồi phục, ta không thể vứt nàng ấy ở đây một mình.
- ...
Câu nói này suýt chút nữa khiến Ngô Tuyết Tùng tức đứt hơi.
Điều đáng hận nhất là, Ngô Tuyết Tùng nhìn ra được Bạch Nhạc đang nghiêm túc. Đến Linh Khư Quả mà hắn còn lấy ra cứu mạng nữ nhân này được, giờ có làm gì nữa phỏng có gì kỳ lạ đâu.
Có lúc Ngô Tuyết Tùng hận không thể bổ cái đầu ngu ngốc của Bạch Nhạc ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
Một nữ nhân mà thôi, có là gì đâu?
Chỉ cần lấy được Thanh Vương Bí Tàng, có được địa vị và thực lực mạnh hơn, nữ nhân là cái thá gì chứ, muốn nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu cũng có, có cần trả cái giá lớn như vậy không?
Cứ đụng trúng cái tên cứng đầu như Bạch Nhạc hết lần này đến lần khác, hắn cũng chịu thua.



Bạn cần đăng nhập để bình luận